Tôi Nói Muốn Kết [...] – Chương 2

2

 

Lần đầu gặp mặt đã không vui.  

 

Cũng là khởi đầu của mối nghiệt duyên giữa tôi và Tần Hoài Tranh.  

 

Anh thua trong một trò chơi trên bàn rượu, bị cầu gọi cho người phụ nữ liên lạc gần đây nhất.  

 

Tôi là người nhận cuộc gọi đó.  

 

Nhưng, nghe thấy giọng tôi đang cầu cứu.  

 

Tôi bị người khác theo dõi.  

 

Khi đến, tôi đang thất thần cầm viên gạch dính máu, đứng im tại chỗ, dưới chân là tên hung thủ đã bất tỉnh.  

 

"Tần Hoài Tranh, hình như tôi người rồi."  

 

Anh che mắt tôi lại: "Đừng sợ."  

 

Cẩn thận kiểm tra người nằm dưới đất, vẫn còn thở.  

 

Tối hôm đó, đi cùng tôi đến đồn cảnh sát, đi bệnh viện, đưa tôi về nhà.  

 

Đèn đường dưới tầng bị hỏng.  

 

Anh bật đèn xe, chiếu sáng đường về nhà cho tôi.  

 

"Giang Doanh, tôi vẫn thích dáng vẻ ngang ngược bốc đồng của hôm ấy hơn."  

 

Anh đứng dưới lầu tôi lên nhà, một câu như .  

 

Tối hôm đó, lần đầu tiên khái niệm "cảm giác an toàn" xuất hiện trong lòng tôi.  

 

---

 

Sau đó, vì nhiều chuyện, chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều.  

 

Không biết ai trước:  

"Hai người thật có duyên, không ở bên nhau thì tiếc lắm."  

 

Vì câu đó, tôi mới nhận ra mình bắt đầu thích Tần Hoài Tranh.  

 

Nhưng bên cạnh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, người này xinh đẹp hơn người kia.  

 

Còn nghe nhiều năm trước, từng vì một mình mà đấu tranh với gia đình, dù cuối cùng vẫn tiếc nuối chia tay.  

 

Nhưng ai cũng biết đó là chuyện không muốn nhắc đến.  

 

tôi sợ hãi.  

 

Vào sinh nhật lần thứ 25 của Tần Hoài Tranh, xảy ra một bất ngờ.  

 

Tôi bị dụ đến một căn phòng lớn có cửa kính sát đất.  

 

Đúng 12 giờ, pháo hoa màu xanh bùng nổ ngoài cửa sổ.  

 

Từ góc này, đúng là một bữa tiệc mãn nhãn.  

 

Tiếp đó, tên tôi xuất hiện trên tòa nhà đối diện.  

 

——"Giang Doanh, nhé?"  

 

Phía sau có tiếng , tôi quay đầu lại.  

 

Là Tần Hoài Tranh cầm hoa xuất hiện, cong môi :  

"Tỏ , vẫn nên để đàn ông ."  

 

Mọi câu chuyện đều bắt đầu đẹp đẽ như thế.  

 

Nhưng ở bên nhau chưa đến ba tháng, chúng tôi đã bắt đầu cãi vã.  

 

Anh kiêu ngạo, hiếm khi nhận sai.  

Tôi cũng cứng đầu, nhận lỗi? Không bao giờ.  

 

Có khi cãi nhau cãi mãi, lại kết thúc trên giường.  

 

Nhà họ Tần đối với sự tồn tại của tôi cũng mắt nhắm mắt mở.  

 

Dù sao họ cũng nghĩ, ở bên tôi chỉ là chơi mà thôi.  

 

Ai ngờ, Tần Hoài Tranh cứ như "chơi " với tôi suốt ba năm.  

 

Trong khoảng thời gian đó, tôi chia tay vô số lần.  

 

Tất nhiên, cũng chẳng chịu thua.  

 

Giống như có bệnh, không phải lành, thì là tôi lành.   

 

Tôi không thích uống rượu lắm, hôm nay khá đặc biệt, liền lôi ra chai rượu quý Tần Hoài Tranh cất giữ.  

 

Vừa uống vài ngụm, Triệu Ninh gọi đến với vẻ gấp gáp.  

 

Câu đầu tiên ấy là:  

"Hai người sắp kết hôn rồi à?"  

 

Triệu Ninh là thân hiểu rõ mọi chuyện của tôi, ấy đã chứng kiến hết những năm tháng tôi và Tần Hoài Tranh bên nhau.  

 

Lúc mới đầu, ấy còn khuyên tôi:  

"Tần Hoài Tranh đối với cậu chưa chắc đã thật lòng, cậu đừng lún sâu quá."  

 

Sau đó, khi chứng kiến tôi và hết hợp rồi tan không biết bao nhiêu lần, ấy chỉ biết đảo mắt, bất lực :  

"Xin hãy khóa cứng lại đi."  

 

Tâm trạng tôi bồn chồn, không biết ấy nghe tin này từ đâu.  

 

Triệu Ninh càng càng phấn khích:  

"Cậu không xem điện thoại à? Trên mạng đang ầm ĩ hết cả lên, có người chụp Tần Hoài Tranh đi vào cửa hàng trang sức, ai cũng hai người cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...