12
Anh bắt đầu hồi tưởng:
"Thực ra cố lừa em, không thích sô-- này, chỉ giả vờ ăn xong bị đau bụng để vào viện.
"Lần đó hẹn đi xem phim, cũng lừa em là bận việc ở công ty, thực ra ở nước ngoài, tổ chức sinh nhật cho Từ Chi.
"Chiếc nhẫn em tặng , đã thua nó trong một trò chơi. Anh nghĩ, chỉ là một chiếc nhẫn thôi, mất thì mua lại."
Anh kể rất nhiều.
Nhưng tôi chẳng mảy may lòng.
Điều đó giờ không còn quan trọng nữa.
Khi đã không còn, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
"Tần Hoài Tranh, có thật lòng tôi không?"
Tôi nhắm mắt lại, không trả lời.
Trong căn phòng tối đen, chỉ còn lại tiếng khóc khe khẽ của .
Tôi không hiểu, tại sao lại khóc.
Mối quan hệ này, ngay từ đầu chưa từng đặt tâm.
Anh hối hận vì điều gì?
---
Tần Hoài Tranh mở cửa.
Anh người đàn ông trước mặt.
"Đưa ấy đi."
Tần Tư Hiển vội vã bước vào tìm tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng:
"Em không sao chứ?"
Tôi lắc đầu:
"Em không sao."
Khi bế tôi ra ngoài, đúng lúc Tần Hoài Tranh bị còng tay đi ngang qua.
Ánh mắt tôi đầy sự tiếc nuối.
"Xin lỗi…"
Tôi úp mặt vào ngực Tần Tư Hiển, không lời nào.
Sau đó, tôi nghe bị kết án rất nhiều năm tù.
Khi tôi còn đang bất ngờ, Triệu Ninh vô tiết lộ:
"Ngày hôm đó, khi ta bắt cóc cậu, đã sai người phóng hỏa khách sạn, định thiêu chết Tần Tư Hiển."
"Anh ta còn dặn phải phong tỏa tin tức này, thậm chí nhắc nhở tôi không ra."
Tôi mới nhớ ra, không phải vô cớ mà cổ tay của Tần Tư Hiển có một vết sẹo.
"Tần Hoài Tranh…"
---
Thật ra, chân của Tần Tư Hiển đã khỏi từ lâu.
Nhưng những năm qua, cố giấu đi để che mắt thiên hạ.
Có đôi lúc, chỉ trong bóng tối, người ta mới có thể hành .
Anh trở lại nắm quyền ở nhà họ Tần.
Bằng những thủ đoạn sắc bén, khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Ở tuổi 28, một lần nữa đầy khí phách và bản lĩnh như ngày trở về nước năm đó.
---
Sau một thời gian nghỉ ngơi, tôi bỗng nảy ra ý định du lịch vòng quanh thế giới.
Khi với Tần Tư Hiển, chỉ hỏi:
"Tiền có đủ không? Có cần chuẩn bị gì không?"
Tôi mỉm :
"Em có đủ mọi thứ rồi."
Đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, nâng ly rượu vang:
"Vậy thì, chúc em có một chuyến đi vui vẻ."
Ngày tôi khởi hành, tôi đi rất sớm, cố tránh gặp .
Một mình lên máy bay, trong lòng tràn ngập sự háo hức với chuyến hành trình chưa biết trước.
Ở Hương Cảng có hai lời đồn:
Lời đồn thứ nhất: Người đứng đầu nhà họ Tần – gia tộc giàu có bậc nhất – là Tần Tư Hiển, vẫn chưa kết hôn. Nhưng ngón áp út của luôn đeo nhẫn, và rằng đang chờ một người.
Lời đồn thứ hai: Tổng giám đốc Tần đã kết hôn nhiều năm, vô cùng thương vợ mình. Dù là người cuồng công việc, mỗi tháng, đều dành thời gian để đón người vợ đang du ngoạn của mình về nhà.
- Hết -
Bạn thấy sao?