Tôi Nhờ Bà Cụ [...] – Chương 7

8.

Những ngày sau đó, tôi bị “đẩy lên thớt” … trưởng phòng tài chính cho Trì Ứng Tinh.

Mỗi sáng đúng 8 giờ, tôi đều chuyển khoản tiền sinh hoạt cho cậu ấy.

Lần nào Trì Ứng Tinh cũng nhận ngay, sau đó gửi lại một câu:

“Cảm ơn boss.”

Kèm theo một sticker ngoan ngoãn đáng .

Dễ thương đến mức khiến người ta không nhịn muốn chuyển thêm.

Cứ thế, hai tuần trôi qua trong yên ổn.

Cho đến một ngày, tôi bận nộp tài liệu cho phòng công tác sinh viên, quên khuấy mất vụ chuyển khoản.

Trì Ứng Tinh cũng không nhắc.

Mãi đến chiều tối, điện thoại tôi bất ngờ rung lên.

Trì Ứng Tinh: “Tư An, cậu có đói không?”

Tôi vừa ăn xong ly mì cao cấp Điền Thiến mua về – có thịt, có trứng, còn ăn thêm nửa cây xích hun khói, giờ vẫn đang… no đến mờ mắt.

“Không đói lắm.”

Trì Ứng Tinh: “Vậy nếu lát nữa cậu đói, có thể chuyển ít tiền cho tôi mua cái bánh bao không?”

Tôi lập tức ngẩng đầu, lúc này mới sực nhớ — hôm nay chưa chuyển tiền cho cậu ấy!

Rõ ràng chỉ là tin nhắn,

Nhưng tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng giọng tội nghiệp của Trì Ứng Tinh lúc câu đó.

“Xin lỗi! Tôi quên mất! Cậu ăn gì chưa?”

[Chưa.]

“Sao không nhắc tôi sớm?”

“Tôi sợ phiền cậu việc.”

Căn tin ồn ào náo nhiệt, Trì Ứng Tinh ngồi đối diện tôi.

Đôi đũa của cậu ấy di chuyển khéo léo giữa các món ăn.

Có vẻ đang rất đói, ăn rất nhanh, từng tác đều rất tao nhã.

Tôi chống cằm cậu ấy, không nhịn hỏi:

“Đủ không? Có cần lấy thêm đồ ăn không?”

Trì Ứng Tinh nuốt miếng cơm trong miệng, chỉ vào bàn đầy đồ ăn, bật :

“Nhìn tôi giống thùng cơm lắm à?”

Tôi sững lại một chút, rồi bật thành tiếng.

Khi cậu ấy ăn gần xong, tôi lấy điện thoại ra.

“À đúng rồi, tôi vẫn nên chuyển tiền cho cậu thì hơn, để cậu tự giữ cho tiện.”

Trì Ứng Tinh khựng tay đang thu dọn.

“Sao lại ?”

“Cậu không thể cứ để tôi giữ tiền mãi , nhỡ hôm nào tôi quên nữa thì cậu lại đói mất.”

Cậu ấy lắc đầu: “Tôi tin cậu.”

“Nhưng mà…”

“Gây phiền phức cho cậu rồi à?”

Cậu ấy hơi rũ mắt, môi mím lại, trông có chút buồn.

“Không phải, chỉ là thấy… nó hơi kỳ kỳ.”

“Kỳ chỗ nào? Nhà tôi mẹ quản tiền mà. Mỗi khi ba tôi nhận cổ tức đều đưa hết cho mẹ.”

Chính vì thế nên tôi mới thấy kỳ đó?!

“Nếu cậu sợ sau này lại quên, thì mỗi tháng cho tôi thêm trăm, hai trăm quỹ dự phòng là .”

“Hả?”

“Nhiều quá à? Vậy… năm, sáu chục?”

“…”

Về lại ký túc, tôi nằm úp mặt lên giường thở dài não nề.

Điền Thiến đang đọc tiểu thuyết, không thèm ngẩng đầu.

“Làm sao nữa?”

Tôi trở mình, mắt trần nhà vô định.

“Cậu xem… Trì Ứng Tinh có phải thích tôi không?”

Ba giây sau, cả phòng đồng loạt thở dài.

Điền Thiến hạ điện thoại, liếc tôi:

“Cuối cùng thì tiểu tổ tông cũng nhận ra rồi à?”

Tôi rụt cổ.

“Các cậu biết từ lâu rồi?”

“Dĩ nhiên!” — ba đứa đồng thanh.

“Tôi tưởng cậu ấy vì nể chị Ngọc Trân nên tốt với tôi thôi…”

“Cậu hai đứa mập mờ đến thế rồi mà còn nghĩ là bình thường á?”

Tôi đỏ mặt: “Mập mờ chỗ nào chứ?”

“Không mập mờ mà người ta mưa gió gì cũng chịu khó chạy bộ hộ cậu mỗi ngày?”

“Không mập mờ mà nghe cậu thèm bánh ngọt trên mạng rồi xếp hàng một tiếng để mua cho cậu?”

“Không mập mờ mà tự nguyện nộp hết tiền sinh hoạt?”

“Tại cậu ấy cậu ấy tiêu hoang, bảo tôi giữ giùm…”

Điền Thiến nhướng mày: “Cậu không ra là cậu ấy muốn mượn cớ để nhắn tin với cậu mỗi ngày sao?”

Tôi: …

Một đứa khác lạnh lùng chốt cú cuối:

“Tội nghiệp Trì Ứng Tinh, tính toán đủ đường, cuối cùng lại ném ánh mắt đưa cho người mù.”

Miệng tôi méo xệch, muốn mà không dám .

“Tôi đã rồi, với nhan sắc và trí tuệ như tôi, ai không thích mới là bất thường đấy.”

Nói rồi tôi đập tay xuống bàn.

“Tôi quyết định rồi!”

“Hả?”

“Nhân ngày sinh nhật Trì Ứng Tinh, tôi sẽ tỏ !”

Tỏ. Tình. Luôn!

Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, tim tôi đã đập như sấm, tay chân bủn rủn.

“Nhỡ cậu ấy từ chối thì sao…”

“Không đời nào!”

Điền Thiến chắc nịch: “Nếu cậu ta dám từ chối, tụi này trùm bao tải đánh cho một trận!”

Tôi xua tay: “Không phải, ý là… nếu cậu ấy từ chối, sau này ai chạy bộ cho tôi?”

“…”

“Vậy hóa ra thứ cậu thích… không phải Trì Ứng Tinh, mà là người chạy bộ thế cho cậu?”

9.

Để có thể tỏ với Trì Ứng Tinh trong trạng thái tinh thần tốt nhất, tôi quyết định… bắt đầu giảm cân.

Sáng ăn trứng luộc.

Trưa ăn đùi gà.

Tối ăn ức gà.

Ăn liên tục cả tuần, tôi trông như rau héo.

Và rồi, vào một đêm tội lỗi—

Tôi thật sự không nhịn , đặt nguyên combo “Heo cả nhà”.

Tai heo trộn chua cay, ba chỉ chiên giòn, móng giò kho đậm vị…

Ăn một trận no say, và ngay nửa đêm, tôi bắt đầu nôn thốc tháo, tào tháo rượt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...