Tôi Nhờ Bà Cụ [...] – Chương 2

“Phiền thế, chỗ kia là tường trường em phải không?”

Chị Ngọc Trân chỉ về phía bức tường không xa.

Tôi gật đầu.

Chị ấy lấy đà, chống tay rồi leo qua luôn.

Tôi: …

Vậy là đúng sao?

Sau đó, mỗi ngày chị ấy đều trèo tường vào trường giúp tôi chạy bộ.

Chạy xong ba cây lại leo tường đi học bơi.

Lúc đầu tôi còn thấy áy náy.

Cho đến một hôm, tôi vô phát hiện danh bạ chị ấy có hơn 185 trai cao to, tôi liền để lý trí thua dục vọng.

Giờ chị bị trẹo chân, lại còn cử cháu trai tới giúp.

Nghĩ đến việc nam thần của trường sẽ chạy giúp tôi suốt học kỳ này,

Tôi không kìm mà nước miếng rơi từ khóe miệng.

“Hẹn gặp ngày kia.”

Trì Ứng Tinh bất ngờ cúi xuống thẳng tôi, khóe môi khẽ cong.

“Hẹn gặp ngày kia!”

Tự nhiên tôi thấy ngượng ngùng, quay người suýt té bậc thang.

Vừa vào phòng, tôi đỏ bừng mặt chui đầu vào gối.

“Aaaa——”

Ba đứa cùng phòng đồng loạt ngẩng đầu.

“Sao thế?”

“Tớ thích một người rồi.”

Ba đứa lại đồng loạt quay về chỗ cũ.

“Ồ.”

“Gì , sao tụi bây không ngạc nhiên gì hết?”

“Có gì đâu lạ, một ngày mày say nắng cả chục đứa còn gì.”

Tôi: ……

“Lần này khác.”

“Khác là con à?”

“Không, lần này là… cháu trai của chị Ngọc Trân.”

“!!!”

Điền Thiến đang ăn, tay run bắn miếng há cảo rơi tõm vào bát canh.

Cô ấy mắc bệnh sạch sẽ, mà chẳng thèm vết dầu văng lên áo, chồm thẳng qua giường tôi.

“Kể chi tiết nghe coi!”

“Là chị Ngọc Trân bị trẹo chân, nhờ cháu trai chạy hộ cho tụi mình, sau đó…”

“Sao nữa?”

“Ảnh chìa tay ra, tớ tưởng ảnh muốn nắm tay chạy nên tớ nắm luôn…”

Phòng lập tức nổ tung với tiếng hét.

“Nắm tay rồi? Ở làng tao là coi như có người rồi đó, không phải crush nữa nha!”

“Trùng sinh: Em cháu trai của chị mình! Trời ơi, ơi, y như phim chị mê – giả loạn luân!”

“Cháu đẹp trai phải lòng bà tuổi đôi mươi?”

Cả phòng hét vang trời.

“Tao quyết định rồi, tao sẽ theo đuổi Trì Ứng Tinh!”

Vừa dứt câu, phòng lập tức yên tĩnh lại.

Điền Thiến nhếch mép: “Tính theo kiểu gì?”

Tôi suy nghĩ rất lâu, tự tin đáp:

“Tao sẽ để trạng thái WeChat là ‘năng lượng dồi dào’.”

“???”

“Nhìn đi, cái đầu nhân vật nhỏ là hình ngôi sao, ý là trong đầu tao toàn Trì Ứng Tinh.”

“…”

“Rồi tao đổi biệt danh thành ‘Địa nghi’.”

“Rồi sao nữa?”

“Vì Trương Hành – người phát minh ra địa nghi – là nhờ sao mà phát hiện quy luật sao chuyển đó!”

Nói xong, tôi ngại quá phải lấy tay che mặt.

“Mấy cậu thử xem có lộ liễu quá không?”

Ba đứa cùng phòng hừ một tiếng, đồng thanh:

“Không chuyện với tụi đất nữa.”

Để có trạng thái hoàn hảo nhất khi gặp lại vào ngày kia,

Tôi còn đặc biệt điều chỉnh cả lịch gội đầu.

Theo lịch thì tối nay phải gội, đến ngày kia tóc sẽ bết.

Nếu để tối mai gội thì vừa xinh.

Đến lúc đó gió thổi nhẹ trên đường chạy, mái tóc bồng bềnh của tôi sẽ khẽ chạm vào bàn tay Trì Ứng Tinh.

Phim chiếu toàn thế mà.

Ngày kia, mau tới đi!

3.

Sáng sớm hôm sau, tôi tùy tiện khoác bộ đồ Thái Cực rộng thùng thình, đầu thì ba ngày chưa gội, bóng nhẫy như chảo dầu, trèo tường vào công viên nhỏ.

Phải, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tôi cũng học cách trèo tường.

Dù sao thì cũng tiết kiệm nửa đoạn đường.

Biết chị Ngọc Trân bị thương không thể giúp giữ chỗ,

Tôi cố dậy sớm nửa tiếng.

Công viên lúc sáng sớm sương mù giăng kín.

Khi tôi ngáp dài lững thững bước đến quảng trường nhỏ,

Vừa vặn chạm ánh mắt với một bóng người quen thuộc.

Tôi: …

Lạy trời lạy đất tôi @#¥%&……!

Tôi quay người định chuồn.

Nhưng bác Lý – người hướng dẫn – cũng đã thấy tôi, vẫy tay chào.

“Tư An này, cháu thuộc bộ quyền đó chưa? Bác nhắm mắt cũng đánh rồi đấy.”

Tôi xấu hổ hứa bừa:

“Sắp rồi bác ạ, cháu đang cố gắng đây.”

Ngượng ngùng đi tới cuối hàng, định qua loa rồi chuồn sớm.

Ai ngờ Trì Ứng Tinh ở hàng đầu lại ngoắc tôi, chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

Tôi đành gồng mình bước tới, kéo mũ xuống thấp hơn chút nữa.

Lúc ra ngoài tôi may mà có mang mũ chống nắng, giờ mới thấy sáng suốt.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Bà nội sợ cậu đến muộn không có chỗ, bảo tôi đến sớm giữ giúp.”

Tôi khan: “Ha ha ha, cảm ơn cậu nhiều.”

“Cậu không hiểu chỗ nào không? Bộ quyền này tôi cũng biết sơ sơ.”

“Không cần đâu, tôi gần học xong rồi.”

Vừa dứt lời, tôi liền đánh sai hướng trọng tâm của tác “phải ôm đuôi chim”.

“Trọng tâm dồn vào chân phải, mũi chân trái xoay vào trong.”

Khi , Trì Ứng Tinh hơi nghiêng người về phía tôi, trên người phảng phất mùi bạc hà nhẹ.

Tôi cố chịu đựng đánh hết bộ quyền, cuối cùng bác Lý cũng hô kết thúc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lén dùng tay xoa xoa má đang nóng bừng.

Kết thúc vẫn chưa tới tám giờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...