Vì muốn học Thái Cực quyền, tôi đã kết giao một người vong niên.
Bà cụ năm nay 62 tuổi, tràn đầy sức sống, có thể chạy liền một mạch nửa chặng marathon.
Tôi 19 tuổi, uể oải như xác sống, chạy 800 mét cũng suýt nôn ra máu.
Bà già thương tôi, ngày nào cũng trèo tường vào trường giúp tôi chạy bộ quanh sân.
Bạn cùng phòng : chạy một cái cũng là chạy thôi.
Thế là trong túi bà già có thêm bốn cái điện thoại.
Cho đến một ngày, tôi không thấy bà cụ ở sân thể dục, mà lại gặp nam thần của trường.
Anh ấy vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa tay về phía tôi:
“Bà tôi nhảy quảng trường bị trẹo chân, bảo tôi đến chạy thay .”
1 Thấy tôi vẫn còn cảnh giác,
Trì Ứng Tinh thở dài, móc điện thoại ra mở album ảnh đưa cho tôi xem.
“Trì Ngọc Trân là bà ruột tôi.”
Tôi bỗng chốc bừng tỉnh đại ngộ.
“Hóa ra chính là… cháu đích tôn à.”
“…”
Cảm thấy có gì đó sai sai, tôi vội vàng chữa lại:
“Ý tôi là, thì ra… người gọi là cháu đích tôn chính là .”
Càng càng sai.
Mặt Trì Ứng Tinh đen như đáy nồi.
Tôi còn đang định giải thích tiếp.
Trì Ứng Tinh lắc đầu, đưa tay về phía tôi:
“Thôi, chạy đi.”
Chạy thì chạy, có cần nắm tay không?
Thôi kệ, chắc ta có lý do riêng.
Ai bảo người ta đẹp trai chứ.
Tôi lau tay vào vạt áo, mặt đỏ bừng rồi nắm lấy tay ta.
“???”
Mặt Trì Ứng Tinh lập tức đỏ từ chân mày đến tận cổ.
“Tôi… tôi là bảo đưa điện thoại cơ mà!”
“Hả?”
Tôi xấu hổ đến độ chỉ muốn độn thổ.
Não xoay nhanh hết công suất, cuối cùng cũng miễn cưỡng nghĩ ra cái cớ:
“Tôi sợ tay dính bụi, bẩn nữ hoàng Apple của tụi tôi – chiếc 16 Pro Max 1TB.”
Lúc rút tay về, ngón tay tôi vô lướt qua mu bàn tay Trì Ứng Tinh.
Cả người ta lập tức khựng lại.
“Ờ… điện thoại không chỉ có một cái đâu, còn của cùng phòng tôi nữa.”
“Không sao.”
Trì Ứng Tinh rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần, không đủ.
Khi tôi đưa cho ấy bốn chiếc điện thoại.
Anh ấy sửng sốt mất vài giây.
Lúc trước khi cùng phòng tôi biết bà già của tôi chịu khó chạy giúp.
Đã khóc lóc thêm một cái cũng chẳng sao.
Thế là túi của bà cụ có thêm bốn chiếc điện thoại.
Bạn tôi định trả tiền công, bà cụ không lấy.
Bạn cùng phòng – đại gia điên khùng – tên là Điền Thiến chợt lóe sáng, có cách trả ơn.
Thế là cả phòng bốn đứa dắt bà cụ hơn sáu mươi tuổi xông vào cửa hàng người mẫu nam.
Mấy người mẫu ở đó vừa đẹp trai, vừa ngọt miệng, thân hình cực phẩm, còn biết nhún nhảy, khiến bà cụ của tôi tít mắt.
Còn khen rằng: “Đây mới là cuộc sống mà phụ nữ chúng ta đáng hưởng!”
“Bốn cái điện thoại khó cầm, hay là đeo ba lô tôi rồi chạy luôn đi.”
Trì Ứng Tinh gật đầu, nhận lấy chiếc ba lô màu hồng của tôi.
Tôi là kiểu người có thể nằm thì nhất định không ngồi.
Trước kia toàn chọn ngồi chỗ râm mát đợi bà cụ chạy xong.
Nhưng bây giờ…
Chỉ nghĩ đến kỳ kiểm tra thể chất nửa tháng sau.
Tôi thở dài, cam chịu đi theo sau Trì Ứng Tinh.
“Anh cứ chạy đi, tôi hai tuần nữa thi thể chất, luyện thử tám trăm.”
“Ừ.”
Vừa dứt lời, một trận gió lướt qua Trì Ứng Tinh đã cách tôi vài mét.
Khi tôi chạy 150 mét, cảm thấy tám trăm chỉ là chuyện nhỏ.
Chạy đến 300 mét, Trì Ứng Tinh đã chạy vòng qua tôi một vòng, tôi bắt đầu thở hồng hộc.
Chạy xong một vòng, tôi bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của cuộc sống.
Vật vờ lê lết xong vòng thứ hai, tôi ngã gục trên đường chạy, như một con cá mắc cạn.
Hô hấp đau rát cổ họng như có dao cứa, ánh nắng chói chang khiến mắt tôi ứa lệ sinh lý.
“Hít chậm thôi, hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng.”
Giọng Trì Ứng Tinh vang lên từ trên đầu tôi.
Tôi cố mở một mắt ra, vừa hay thấy đứng ngược sáng bên cạnh tôi.
Tôi nghi ngờ có người đang giăng bẫy hãm tôi.
Không thì sao Trì Ứng Tinh chạy ba cây số mà chỉ hơi đổ mồ hôi,
Còn tôi chạy tám trăm đã như con trâu già cày năm trăm mẫu ruộng?
Tôi thừa nhận, kiểm tra thể chất kiểu Trung Quốc, thắng rồi.
Sau khi điều hòa hơi thở, Trì Ứng Tinh lại đưa tay về phía tôi.
Tôi ngẩn ra, ngập ngừng :
“Điện thoại trong ba lô.”
Trì Ứng Tinh thở dài.
“Tôi kéo dậy.”
Ồ, thì ra không phải đòi điện thoại mà là muốn kéo tôi dậy.
Tôi nắm lấy tay .
Cánh tay khẽ dùng lực, kéo tôi dậy một cách nhẹ nhàng.
Tôi loạng choạng suýt nữa ngã vào lòng .
“Hôm nay còn tập nữa không?”
Tôi lắc đầu, “Không, không nữa đâu.”
“Thế tám trăm của thì sao?”
“Không qua thì thôi, mẹ tôi rồi, tôi đi học là có đóng học phí, học không nổi thì ăn nhiều chút.”
Trì Ứng Tinh quay mặt đi, tôi chỉ kịp thấy khóe môi khẽ nhếch lên.
2.
Trì Ứng Tinh tiễn tôi đến tận dưới ký túc xá, rồi đưa ba lô cho tôi.
“Ngày mai cũng giờ này nhé?”
“Ngày kia đi, mai tôi phải tập Thái Cực.”
Trì Ứng Tinh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi quen chị Ngọc Trân cũng nhờ Thái Cực.
Học kỳ trước, tôi lười nên chọn môn Thái Cực quyền thay thể dục.
Ai ngờ bị rớt môn.
Tay chân tôi không phối hợp, video cũng không tập nổi.
Thầy giáo bảo tôi ra công viên gần trường tập với các ông bà già trong đội Thái Cực.
Chị Ngọc Trân là người tôi quen trong đội đó.
Chị không cho tôi gọi là “bà”, nên tôi gọi là chị Ngọc Trân.
Tính cách chị ấy rất thoải mái, sức khỏe cũng rất tốt.
Biết tôi không muốn chạy bộ trong trường, chị chủ đề nghị chạy giúp.
Tôi hơi ngại.
“Vậy có ổn không ạ?”
“Có gì không ổn? Chị đăng ký chạy bán marathon hai tháng nữa rồi, coi như luyện tập thôi.”
“Vậy chị gọi em ở cổng trường, em ra đón.”
Trường tôi vào phải quét mặt.
Bạn thấy sao?