Tôi Nhặt Được Tiền [...] – Chương 4

Vào buổi trưa ba ngày sau, khi tôi đang lau dọn trong nhà vệ sinh công ty, Chu Thiến Thiến chạy vào, miệng thét lên the thé.

Cô ta lao thẳng vào một buồng vệ sinh, ngay sau đó, tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ bên trong.

Tôi đặt cây lau nhà xuống cẩn thận, rồi khóa cửa nhà vệ sinh lại.

"Thiến Thiến, em sao ?"

Tôi đứng trước cửa buồng của ấy, lo lắng gõ cửa.

"Thiến Thiến, có chuyện gì ? Mở cửa chuyện với chị đi."

"Cách—"

Cửa mở ra, Chu Thiến Thiến mặt đầy nước mắt, trang điểm lem nhem không thể nhem hơn.

"Sao ? Thiến Thiến."

Tôi quan sát kỹ khuôn mặt ấy, có vẻ như không có gì thay đổi.

"Chị Lãm Nguyệt! Số tiền đó! Số tiền đó có vấn đề!"

Chu Thiến Thiến run rẩy , giơ đôi tay lên.

Một đôi tay khô héo như của bà cụ bảy tám mươi tuổi hiện ra trước mặt tôi.

Tôi trợn tròn mắt: "Thiến Thiến, sao tay em lại thế này?"

Chu Thiến Thiến chộp lấy tay tôi, đáy mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng.

"Chị Lãm Nguyệt, chị còn nhớ túi tiền chị nhặt hôm lễ nhân không?"

"Nhớ chứ, sao ?"

"Không phải em bảo chị vứt số tiền đó đi sao?"

Tôi giả vờ kinh ngạc: "Chẳng lẽ em..."

Chu Thiến Thiến nắm chặt tay tôi hơn.

"Em... chị Lãm Nguyệt, em cũng không biết số tiền này thật sự có vấn đề."

"Thiến Thiến, em đã dùng bao nhiêu rồi?" Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi.

"Chắc còn lại... không đến 10 vạn."

Tôi hít một hơi sâu: "Thiến Thiến, số tiền còn lại em đừng dùng nữa."

Suy nghĩ thêm một lúc, tôi tiếp: "Em còn nhớ mấy năm trước nhà em mời một đạo sĩ không? Chị nghe dì Út ông ấy giỏi lắm, hay là em nhờ dì Út mời ông ấy đến xem cho em?"

"Đúng rồi! Đạo sĩ đó! Ông ấy đuổi mấy thứ tà ma này!"

Mắt Chu Thiến Thiến sáng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...