8.
Cô người trước mặt mà nước mắt tuôn ào ạt như vỡ đê, trước kia từng kiêu hãnh bao nhiêu thì bây giờ càng chật vật bấy nhiêu.
An Đồng phủ phục dưới đất nhích từng bước về phía Tần Dạ Hoài, sỏi vỡ đá vụn trên mặt đường cắt trầy cả bàn tay dường như không biết đau là gì, chỉ biết cố hết sức nâng tay túm nhẹ ống quần hắn.
"Anh Tần, ơn đưa em tôi đi bệnh viện, xin cứu con bé…"
Nể phần cảm tôi từng dành cho nhiều như , xin cứu lấy đứa em duy nhất của tôi đi…
Tần Dạ Hoài hơi cúi đầu chỉ chán ghét liếc một cái, sau đó lập tức rút ống quần ra khỏi tay . An Đồng trơ mắt lòng bàn tay mình trống rỗng, trái tim như bị ai ném xuống đất vỡ tan thành ngàn mảnh.
Giang Đình Viễn ở phía sau đã đuổi kịp, hắn ta đi đến bên cạnh Tần Dạ Hoài, đáy mắt vẫn là hận ý tràn trề như cũ.
"Nghiên Nghiên c.h.ế.t rồi, tất cả người nhà họ An phải đền mạng cho em ấy là xứng đáng."
Tần Dạ Hoài thản nhiên nhướn mày: "Không phải tôi đã là đừng chơi c.h.ế.t người rồi sao?"
Giang Đình Viễn nghe hơi nhíu mày: "Tôi biết chứ, chỉ là quá hận…"
Hận không thể chuyển hết phần đau đớn trên người mình cho , chỉ khi thấy đau đớn thì nỗi đau trong lòng hắn mới vơi đi khoảng một phần nghìn.
Khuôn mặt Tần Dạ Hoài không một chút cảm , hắn lướt qua hai thân hình nằm dưới đất, lạnh lùng mở miệng.
"Nếu ta muốn chạy trốn thì phải trả giá, trừng thế nào tùy cậu, xong việc phải đưa con bé kia đi bệnh viện."
Nói xong, hắn không thèm An Đồng phủ phục dưới đất nữa mà lập tức mở cửa xe ngồi lên.
Gió tây dần nổi lên thổi cho tóc An Đồng rối tung, Tần Dạ Hoài khoác áo lông cừu đặt may tự phụ ngồi trong khoang xe ấm áp, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều đẹp đến hoàn hảo.
Sống c.h.ế.t của một người trong mắt hắn là vô cùng tầm thường, tầm thường đến mức nhiều lời thêm mấy câu hắn cũng cảm thấy mất thời gian.
Cô gắng sức ngồi dậy bế Nguyệt Nguyệt tuyệt vọng bước đi, đương muốn vẫy xe taxi đã bị một vệ sĩ mặc đồ đen ngăn lại, có người từ trong xe ném một tấm bìa lên người .
"Cậu Tần và cậu Giang , nếu muốn đưa em đi bệnh viện thì phải đeo tấm bảng này vừa quỳ vừa đi, nếu không, sẽ không có bệnh viện nào nhận khám cho em đâu."
Cô ba chữ “Kẻ sát nhân” chói mắt trên tấm bìa màu trắng, nó tựa như một mũi d.a.o nhọn dung hăng đ.â.m thẳng vào mắt.
Kẻ sát nhân!
Tại sao người bị xâm không phải là !
Tại sao người c.h.ế.t đi cũng không phải là !
Bên tai không ngừng vang lên một giọng như nguyền rủa, An Đồng vươn tay lau nước mắt trên mặt, không hề do dự cầm tấm bìa đen ra sau lưng mình.
Chỉ cần em sống sót, gì cũng chịu.
Tần Dạ Hoài trẻ lảo đảo quỳ lết trên đường, chân mày không khỏi nhíu chặt. Hắn không dám tin người trước mắt mình là An Đồng.
An Đồng từng là một vui tươi xán lạn, xinh đẹp lóa mắt không ai bì nổi, sau khi bị hắn lạnh lùng cự tuyệt vẫn mỉm ngọt ngào : “Không sao cả, một ngày nào đó sẽ thích em thôi, em chờ .”
Toàn bộ nam giới ở Hoa Thành đều khuynh đảo vì , thế hôm nay lại mặc bộ quần áo lao nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, mất hết tự tôn quỳ dưới đất đeo tấm bảng kẻ sát nhân như một cái xác không hồn lang thang trên đường.
Chuyện khôi hài đến cỡ nào!
Một cơn giận vô cớ dâng lên trong n.g.ự.c Tần Dạ Hoài, hắn kéo cửa kính xe lên, không nữa mà ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
An Đồng đeo tấm bảng sát nhân trên lưng quỳ bò từng bước đến trước cửa bệnh viện.
Ánh mắt của vẫn luôn trống rỗng, mãi cho đến khi bác sĩ cấp cứu thông báo rằng đứa bé nằm trong lòng đã sớm tắt thở, mới đột nhiên tỉnh táo trở lại.
"Ông sao?"
"Bệnh nhân này vốn bị suy dinh dưỡng nặng, lại còn bị va chạm xuất huyết bên trong nên đã qua đời rồi. Nếu tới sớm thêm một chút có lẽ còn cứu kịp…"
"Cô cha mẹ kiểu gì , đứa trẻ quá gầy gò, nếu không cũng đã không nghiêm trọng đến như …"
Bạn thấy sao?