6.
Tôn nghiêm hay lễ nghĩa liêm sỉ đối với mà đã sớm không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô Tân Dạ Hoài bằng ánh mắt bình tĩnh không vui không giận, chỉ còn lại tuyệt vọng khôn cùng. Mà Tần Dạ Hoài thấy sự tuyệt vọng trong đáy mắt chỉ khoanh tay lạnh lùng thành tiếng.
Hắn rất vui khi thấy dáng vẻ của lúc này. Từng là thiên kim đại tiểu thư kiêu hãnh không ai bì nổi thường xuyên lẽo đẽo theo sau lưng mình, hiện giờ đã hèn mọn đến nông nỗi này.
An Đồng từ từ nhặt hết số tiền rơi dưới đất nhẹ nhàng đặt lên bàn, hít sau một hơi rồi bắt đầu chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người mình.
Cô vẫn đang mặc bộ đồng phục dọn vệ sinh do câu lạc bộ cung cấp, đại khái chỉ đơn giản là rút từ trong kho ra trực tiếp mặc vào nên chất vải rất nhăn nhúm. Cô phải loay hoay cả buổi mới cởi chiếc nút áo đầu tiên, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba…
Sau khi chiếc áo cởi bỏ hoàn toàn, ánh mắt mọi người trong phòng chuyển dần từ trêu cợt thành khiếp sợ, sau đó biến thành lạnh lùng.
Tấm lưng mảnh khánh của chi chít những vết thương lớn nhỏ, mới cũ đan xen, không hề có lấy một vùng da bình thường, dù là ai vào cũng đều cảm thấy ghê sợ.
An Đồng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tác trên tay vẫn không dừng mà chậm rãi sờ vào nút áo lót.
Tần Dạ Hoài nãy giờ vẫn đang chằm chằm như hổ rình mồi đột nhiên phẫn nộ đứng dậy hung hăng ném chiếc gối lên người .
Hắn không rõ, rõ ràng hắn rất hận An Đồng, hận lòng dạ độc ác đến c.h.ế.t vẫn không nhân tội, thế thấy chịu nhục nhã trước mặt mình, trong lòng hắn lại không có lấy nửa phần vui sướng.
"Mau cút đi, đừng đứng đây chướng mắt tôi nữa."
Cô giật mình gương mặt tức giận của đối phương, không rõ mình lại chọc giận hắn từ lúc nào.
"Anh Tần."
"Cút!"
An Đồng chật vật nhặt chiếc áo dưới sàn nhà, còn không quên lấy luôn số tiền mặt trên bàn rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Ra khỏi cửa chính câu lạc bộ, điên cuồng chạy về hướng đường lớn như thể sau lưng mình có truy binh hung ác đuổi theo sau. Trong lòng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất: chạy trốn! Phải trốn đi thật xa, sau đó không bao giờ xuất hiện trước mặt Tần Dạ Hoài nữa!
Ô tô trên đường vụt qua trước mặt, An Đồng tùy tay vẫy một chiếc taxi rồi lập tức ngồi lên. Xe chạy thẳng đến một nhi viện nằm ở ngoại thành, An Đồng trả cho tài xế một trăm tệ liền vội vàng xuống xe.
Đám trẻ đang vô tư chơi trong sân nhi viện, chỉ có một bé nhỏ nhắn lặng lẽ ngồi xổm trong một góc sáng sủa gần đó. Tóc tai bé rối tinh rối mù, quần áo càng nhàu nhĩ bẩn thỉu không chịu nổi, con ngươi đen nhánh ảm đạm không chút ánh sáng chỉ biết ngẩn người xuống mặt đất.
Nguyệt Nguyệt của sao lại biến thành dáng vẻ này, bé từng là viên ngọc quý của cả nhà, là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay cơ mà!
Suốt năm năm qua, rốt cuộc mỗi ngày con bé đã phải trải qua như thế nào.
Đáy mắt An Đồng phủ kín một tầng hơi nước, chạy vội về phía bé kia, không nhịn khóc thành tiếng.
"Nguyệt Nguyệt, chị đã về rồi…"
Cô bé gọi tên Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ dáng vẻ người đến thì giật mình sợ hãi trốn ra sau.
"Cô là người xấu! Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"
Đồng tử An Đồng chấn , càng khẩn trương tiến lên muốn ôm em vào lòng.
"Nguyệt Nguyệt, là chị đây! Chị đến để đón em đi, từ giờ về sau chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
Người trong lòng ngơ ngẩn hồi lâu, rốt cuộc mới vừa khóc vừa vùi chặt vào n.g.ự.c .
"Chị ơi, sao bây giờ chị mới đến…"
Nước mắt An Đồng rơi như mưa, dùng sức ôm chặt lấy cả thế giới nho nhỏ trong lòng mình.
"Nguyệt Nguyệt đừng sợ, chị sẽ đưa em đi, chúng ta rời khỏi nơi này nhé."
Phía sau bỗng vang lên một tràng vỗ tay giòn giã.
"Thật sự là tiết mục chị em đoàn tụ cảm trời xanh!"
Nghe tiếng lạnh quen thuộc cũng đủ khiến An Đồng nổi da gà toàn thân. Cô bảo vệ Nguyệt Nguyệt trong lòng mình, ánh mắt hoảng sợ người trước mắt đang vừa vừa chậm rãi đi về phía mình.
"Muốn chạy trốn à? Cô có thể chạy đi đâu?"
Giang Đình Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống quét mắt hai thân thể nho nhỏ nép sát vào nhau, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Hắn ta nghiến chặt răng An Đồng.
"Dựa vào đâu mà người tôi c.h.ế.t rồi mà người thương vẫn còn tiếp tục sống?
Bạn thấy sao?