Tội Nhân Vô Tội – Chương 6

5.

 

Phía sau có tiếng lạnh và tiếng người xầm xì.

 

"Nhảy đi! Nhảy đi chứ! Muốn nhảy thì nhảy đi, đừng lề mề nữa!"

 

"Tôi còn chưa thấy qua người nhảy từ tầng ba mươi ba xuống sẽ biến thành hình dạng gì đâu, mau nhảy cho tôi mở mang tầm mắt đi!"

 

Hóa ra trên thế giới này thật sự không còn ai quan tâm đến nữa.

 

Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tròn trịa ngây thơ của An Minh Nguyệt, lúc bị đưa vào trại giam Nguyệt Nguyệt còn quá nhỏ, con bé khóc lóc kéo áo không cho đi, sau đó bị người ta gạt ngã sấp xuống đất.

 

"Chị ơi, chị đừng đi…"

 

"Không cho các người bắt chị tôi đi!"

 

"Chị, em sẽ chờ chị, chị nhất định phải về tìm em…"

 

Tiếng khóc của Nguyệt Nguyệt như quanh quẩn bên tai khiến An Đồng nháy mắt tỉnh táo trở lại. Cô không thể c.h.ế.t một cách dễ dàng như , phải sống, đã đồng ý trở về tìm Nguyệt Nguyệt mà vẫn chưa kịp .

 

Ký ức khiến lòng người đau nhói, An Đồng lau giọt nước bên khóe mắt rồi đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt Tần Dạ Hoài.

 

"Xin lỗi, tôi không thể nhảy xuống dưới đâu, sai tôi bất cứ chuyện gì khác cũng , coi như tôi van xin ."

 

Sắc mặt Tần Dạ Hoài cứng lại, hắn lùi về sau cong lưng ngồi xuống ghế sô pha, gác cặp chân dài giống như vị đế vương xuống chúng sinh bên dưới.

 

"An Đồng, ngay đến chuyện c.h.ế.t mà cũng không dám chết, sao tôi dám tin ?"

 

Thần sắc lộ vẻ sầu thảm, không phải không dám chết, mà là không thể!

 

Đôi mắt hẹp của Tần Dạ Hoài nheo lại liếc những kẻ bên cạnh đang chờ xem kịch vui, giọng nhiều thêm vài phần tàn nhẫn.

 

"Không phải các người luôn muốn thử xem mùi vị của An đại tiểu thư là thế nào sao? Hôm nay tôi cho các người cơ hội, những người có mặt ngày hôm nay, ai muốn chơi kiểu gì thì cứ chơi kiểu đó."

 

Mọi người lập tức nhao nhao lên, ngay sau đó là một trận hoan hô vang dội.

 

"Wow! Nếu cậu Tần đã hào phóng như thế thì chúng tôi cũng không khách sáo nữa!"

 

"An Đồng, nghe là nghệ sĩ nổi tiếng, vé xem biểu diễn rất khó mua, đến đây hát cho chúng tôi một bài nghe xem nào!"

 

An Đồng vẫn còn quỳ dưới đất mê mang giữa câu muốn chơi kiểu gì cũng trong miệng Tần Dạ Hoài, như thể là một món đồ có thể tùy ý sang tay cho đàn ông bỡn.

 

Nhưng lại không tài nào từ chối nổi.

 

Để tránh cho bọn họ đưa ra những cầu quá đáng hơn, An Đồng vội vàng bò đến bên bàn trà cầm micro lên, bắt đầu hát bài hát Tần Dạ Hoài từng thích, bài 《 Yêu nhất 》.

 

Giọng hát đã từng thánh thót kỳ ảo tựa như chim hoàng oanh nơi rừng sâu núi thẳm, từ sau khi bị người ta tàn nhẫn đổ vài bát nước sôi vào miệng, cổ họng đã hoàn toàn bị hủy hoại.

 

Vừa mở miệng đã phát ra vài tiếng rền khó nghe đến mức chính mình cũng phải cau mày. Mọi người cũng cuống quýt bịt tai, một người giật lấy micro từ tay rồi bắt đầu mắng chửi.

 

"Hét cái quái gì thế, kinh khủng muốn chết, có biết hát nghiêm túc thật không đấy?"

 

"Nếu đã không hát thì chắc vẫn phải nhảy chứ? Nhảy t.h.o.á.t y một bài xem nào…"

 

"Ha ha ha ha, cậu Chu đầu óc đen tối quá."

 

Nhảy thoát y?

 

An Đồng sợ hãi nắm chặt micro trong tay, trong phòng này đang có khoảng mười mấy người cả nam lẫn nữ, mà hắn còn cầu biểu diễn t.h.o.á.t y như một ả điếm thật sự?

 

Thấy vẫn còn do dự, một người rút từ trong túi ra một cọc tiền mặt vỗ mạnh lên mặt An Đồng.

 

"Sao thế, chê ít quá à?"

 

Mặt An Đồng bị cọc tiền vỗ đau rát, đống tiền giấy rơi rụng đầy đất, trong lòng chợt dâng lên một cơn sóng thần cực lớn.

 

Nếu nhận số tiền này, có thể đón em ra ngoài rồi cùng em ấy trốn đến một nơi thật xa!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...