An Đồng hít sâu một hơi áp chế lửa giận trong lòng xuống, sau đó mỉm : "Nghiên Nghiên, chị rất vui vì em đã tặng váy, cũng rất muốn mặc nó trong sự kiện trọng đại ngày hôm nay. Chỉ là hôm qua chị mặc thử váy vào người mới nhận ra hình như kích thước không vừa vặn cho lắm, phần eo lưng hơi rộng, ngực lại chật, độ dài vai cũng không phù hợp. Lúc cởi váy ra chị còn bất cẩn để nó bị móc chỉ nên không thể mặc nữa, đáng tiếc quá. Nghiên Nghiên, em sẽ không vì thế mà giận chị đúng không?"
Mà lời đáp trả của An Động đã bị Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu vừa bước đến nghe không sót chữ nào.
Nghe đến đây Giang Đình Viễn nhíu mày, Tần Dạ Hoài cũng giật mình một cái, chỉ có Triệu Thiên Thành đứng phía xa là không nhịn bật khúc khích.
Bốn người vốn dĩ không hề để ý Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu bước vào từ lúc nào, nghe thấy tiếng liền cùng vội vàng quay đầu lại.
An Đồng đứng đối diện với cửa vào hậu trường nên là người đầu tiên phát hiện ra Trần Cảnh Diệu đứng bên cạnh Triệu Thiên Thành, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Trần Cảnh Diệu đến tìm đúng không?
Cô không nhớ kiếp trước Trần Cảnh Diệu có từng đi vào hậu trường tìm mình, chẳng lẽ vì kiếp này hôn ước giữa và Tần Diệu Hoài bị hủy bỏ sớm hơn cho nên mới đổi ý?
Cũng tức là, Trần Cảnh Diệu ở kiếp này cũng vừa gặp đã ?
Trong lòng An Đồng lập tức hưng phấn không thôi.
Cô không thèm quan tâm đến những gì Tô Nghiên nữa mà vội vàng cất bước chạy về phía Trần Cảnh Diệu, đáng tiếc vì quá vui mừng khi gặp người mình muốn gặp nên An Đồng đã quên mất mình đang mang một đôi giày có gót cao tận mười phân.
Mới chạy vài bước đã lảo đảo suýt té ngã.
An Đồng thầm hoảng hốt, đây là lần đầu tiên gặp mặt Trần Cảnh Diệu, chẳng lẽ lại để mình mất mặt trước đối phương sao! Thế này sao thực hiện màn tấn công hoàn hảo nữa!
Cô cố gắng lấy lại thăng bằng để mình không ngã sấp xuống, may mắn thay, một cánh tay mạnh mẽ đúng lúc chìa ra đỡ lấy An Đồng một phen.
Ngẩng đầu lên, người vừa ra tay giúp đỡ quả nhiên là Trần Cảnh Diệu.
An Đồng lật tay nắm chặt cánh tay rồi nở một nụ nhẹ, ánh mắt lóe ra những tia sáng long lanh. Cô Trần Cảnh Diệu, nhẹ nhàng : "Cảm ơn ."
Dung mạo An Đồng từ cự ly gần trông càng rực rỡ lòng người hơn.
Vừa rồi Trần Cảnh Diệu hấp tấp ra tay sợ đối phương té ngã, lúc này mới nhận ra mình đang nắm chặt phần tay trần lộ ra ngoài của , sự tiếp quá thân mật này khiến sinh ra chút cảm giác kỳ lạ.
Anh biết rõ trong lòng, với hình cấp bách như lúc nãy, dù người sắp ngã trước mặt là ai, chỉ cần không phải kẻ thù đều sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng đồng thời Trần Cảnh Diệu cũng biết không phải với ai cũng có cảm giác lạ lùng này.
Cảm giác lạ lùng như thể mình đã bị người con đẹp như thiên tiên trước mắt bỏ bùa .
Nếu không, có lẽ sẽ không hành bất thường thế này, thấy hai người đàn ông khác bước vào hậu trường gặp cũng sinh ra ý muốn theo vào cùng.
Rõ ràng hôm nay bọn họ chỉ vừa gặp mặt, thậm chí còn chưa xem như là quen biết nhau.
Mà hành nắm chặt tay của An Đồng càng khiến Trần Cảnh Diệu phải ngẩn người. Khoảng cách này thật sự là quá gần gũi, gần đến mức có thể ngửi mùi thơm tỏa ra từ trên người .
Trần Cảnh Diệu ho nhẹ một tiếng, vội buông bàn tay ra rồi thản nhiên : "Tiện tay giúp đỡ thôi, An đừng quá bận tâm."
An Đồng không khỏi trợn tròn mắt, thường ngày có không ít người gọi là An, thế khi nghe cái tên này thốt ra từ miệng Trần Cảnh Diệu lại cảm thấy đặc biệt vừa lòng.
Tuy hơi nhớ nhung cách dùng giọng điệu nhẹ nhàng gọi mình là An Đồng trước tấm bia mộ ở kiếp trước, cũng không sao, kiếp này rất dài, vẫn còn nhiều cơ hội.
Thế là An Đồng chủ mở miệng trước: "Có thể cho tôi thông tin liên lạc của không?"
Bạn thấy sao?