Tội Nhân Vô Tội – Chương 35

33.

Nhà họ Triệu ở Hoa Thành cũng xem như có địa vị cao, thế nên Triệu Thiên Thành biết khá rõ về mâu thuẫn khúc mắc giữa bốn người kia. Thấy Trần Cảnh Diệu về phía trước, ta liền hăng hái giải thích: "Người bên tay phải là cậu chủ tập đoàn Giang thị Giang Đình Viễn, thanh mai trúc mã của An, vị bên trái là thái tử tập đoàn Tần thị Tần Dạ Hoài, cựu hôn phu của An Đồng, ba ngày trước hai người kia đã ra tuyên bố hủy hôn."

 

"Ba ngày trước?" Trần Cảnh Diệu có chút kinh ngạc.

 

Triệu Thiên Thành gật đầu, "Kể ra cũng lạ lắm, An từng theo đuổi Tần rất nhiều năm mà ta không có mảy may lòng, An lại càng đánh càng hăng. Không rõ tại sao hai người lại đột ngột hủy hôn, nghe còn là do An đưa ra đề nghị trước."

 

Trần Cảnh Diệu đăm chiêu gật gù, nhẹ giọng : "Có lẽ ấy đột nhiên tỉnh ngộ rồi."

 

Anh liếc Triệu Thiên Thành một cái: "Chuyện đã như , chúng ta cũng vào hậu trường xem kịch vui đi chút đi."

 

Không biết tại sao luôn cho rằng An Đồng mang lại cho mình một cảm giác rất đặc biệt như thể hai người đã từng gặp gỡ, điều này khiến không khỏi tiến thêm một bước tìm tòi nghiên cứu.

 

Trước nay Trần Cảnh Diệu chưa từng có cảm giác này bao giờ, chẳng lẽ thật sự bị buổi trình diễn chói mắt của An Đồng ngày hôm nay câu mất hồn phách thật sao?

 

Trần Cảnh Diệu không biết.

 

Anh chỉ biết lúc mình lấy lại phản ứng thì đã theo sau Triệu Thiên Thành đi vào hậu trường sau sân khấu mất rồi.

An Đồng xuống sân khấu đã vội vã quay vào phòng, việc đầu tiên muốn là chính là dặm lại lớp trang điểm. Sau khi xác nhận trang điểm và áo quần mình không có vấn đề gì, liền đứng dậy muốn đi tìm Trần Cảnh Diệu.

Hy vọng ấy chưa rời khỏi đây.

 

Vừa rồi An Đồng có lén quan sát một chút, người ngồi bên cạnh Trần Cảnh Diệu là cậu chủ nhà họ Triệu, Triệu Thiên Thành, hóa ra đó là người đã mời Trần Cảnh Diệu đi xem hòa nhạc. Mặc dù và Triệu Thiên Thành không tính thân thiết cũng có quan hệ xã giao và có trong tay thông tin liên lạc của đối phương.

 

Thế nên dù ra muộn cũng không thành vấn đề, nếu không thể tìm thấy Trần Cảnh Diệu. vẫn có thể thông qua Triệu Thiên Thành để quen với .

 

An Đồng đang mặc một bộ váy quây vải voan màu đen dài đến đầu gối, mái tóc dài búi cao lên đỉnh đầu và cài một chiếc vương miện kim cương nho nhỏ khiến xinh đẹp như một nàng công chúa.

 

Cô hài lòng bước ra khỏi hậu trường dự định đi tìm Trần Cảnh Diệu, chẳng ngờ lại đụng phải Giang Đình Viễn đang ôm một bó hoa đi về phía này.

 

Theo sau hắn ta là Tô Nghiên và Tần Dạ Hoài.

Trông thấy cả ba người kia, An Đồng suýt nữa thì không kiềm chế vẻ mặt mình.

 

"Đại tiểu thư, chúc mừng buổi hòa nhạc thành công mỹ mãn, hoa tặng cho cậu đây."

 

An Đồng nhận lấy bó hoa hồng từ tay Giang Đình Viễn, miệng câu cảm ơn.

 

Cô vốn muốn đối phó qua loa với ba người này vài câu rồi dứt ra, nếu để chậm thêm chút nữa có khi đến bóng dáng Trần Cảnh Diệu cũng không thấy đâu mất, thế có người cứ luôn không biết điều nhào đến sự.

 

Tô Nghiên đứng sau Giang Đình Viễn : "An Đồng, hôm nay chị biểu diễn tuyệt quá, em mừng cho chị lắm. Chỉ là… hình như hôm nay chị không mặc bộ đồ em đã tặng đúng không, em đã tốn nhiều công sức chọn lựa lắm. Nếu biết chị không thích thì em đã cố chọn một bộ khác, tránh chị không vui rồi."

 

Quả nhiên, sau bài phát biểu ngập mùi trà xanh của Tô Nghiên, Tần Dạ Hoài lập tức ném cho một ánh mắt thăm dò xét nét.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...