32.
Hiển nhiên, Tần Dạ Hoài ngheGiang Đình Viễn xong vội cau mày lạnh lùng : "Muốn đi thì cậu tự đi đi, tôi không có thời gian."
Nếu để An Đồng biết chuyện hắn vào hậu trường tìm, có khi An Đồng lại quấn lấy hắn thêm vài ngày rồi liên tục lải nhải hỏi có phải hắn có cảm với mình rồi không cũng nên. Chỉ mới tưởng tượng đến huống đó thôi mà Tần Dạ Hoài cũng đủ khó chịu.
Thật ra Tần Dạ Hoài không dự định đến tham gia buổi hòa nhạc ngày hôm nay, không rõ tại sao, nghĩ đến giọng hát du dương của An Đồng mà hắn vẫn có mặt.
Ừm, hắn chỉ cảm thấy giọng hát của An Đồng không tệ, chỉ thế mà thôi, Tần Dạ Hoài tự thuyết phục mình như .
Cho đến lúc này Giang Đình Viễn chưa bao giờ là người biết bỏ cuộc giữa chừng, hắn ta giở giọng trêu : "Sao lại không đi? Đến cũng đến rồi, dù gì bè với nhau cũng nên gặp mặt một chút chứ? Nếu thật sự không muốn thấy mặt An Đồng thì đã không đến buổi hòa nhạc hôm nay rồi, gửi đại một câu chúc mừng không phải là xong rồi sao? Hơn nữa, thật sự không muốn hỏi ấy một chút lý do vì sao ấy lại hủy hôn với à?"
Giang Đình Viễn rất đúng vào trọng điểm.
Ngày đó sau khi hai vợ chồng nhà họ An đến nhà hắn giải trừ hôn ước xong, Tần Dạ Hoài thậm chí còn nghi ngờ mình gặp phải ảo giác.
Hắn không hiểu vì lý do gì mà một người chỉ mấy ngày trước còn đeo bám hắn đi khắp nơi, thậm chí tối hôm trước còn chúc hắn ngủ ngon, hôm sau đột nhiên đã đưa ra đề nghị hủy hôn.
Nguyên bản trong lòng Tần Dạ Hoài đã dần chấp nhận sự thật này.
Hắn không thích bị An Đồng trói buộc chỉ vì một câu thuận miệng của người lớn, không thích bộ dạng theo đuổi không biết xấu hổ của , lại càng không thích cách biết rõ mình đã tỏ thái độ quan tâm đến Tô Nghiên mà vẫn ngoan cố bám theo đến cùng.
Toàn bộ những hành kia đều khiến Tần Dạ Hoài bực tức, cho nên hắn mới càng lạnh lùng tàn nhẫn chà đạp lên tâm chân của hết lần này đến lần khác.
Nghĩ đến Tô Nghiên, Tần Dạ Hoài không đành lòng ta một cái.
Hôm nay Tô Nghiên ăn mặc khá mát mẻ, lại còn không phải kiểu tươi trẻ thanh nhã như bình thường, bộ trang phục hoàn toàn không phù hợp trên người ta khiến Tần Dạ Hoài không khỏi nhíu mày.
Thật ra hắn mình có cảm với Tô Nghiên chỉ là để kiếm một cái cớ thoát khỏi sự đeo bám của An Đồng mà thôi, Tô Nghiên chỉ cờ có mặt ở đó nên mới bị kéo vào chuyện rắc rối này. Mặc dù sau đó hai người có qua lại nhiều hơn Tần Dạ Hoài vẫn ý thức phần cảm mình dành cho Tô Nghiên, hắn đơn giản chỉ cảm thấy ta trông vô và thuận mắt hơn An Đồng mà thôi.
Những thứ khác thì… hình như là không có.
Thấy Tần Dạ Hoài chần chừ không đáp, Giang Đình Viễn liền kéo hắn đi về hướng hậu trường sau sân khấu.
Mà toàn bộ những việc xảy ra từ nãy đến giờ đều Triệu Thiên Thành và Trần Cảnh Diệu ngồi sau hai hàng ghế thu hết vào mắt.
Bạn thấy sao?