Tội Nhân Vô Tội – Chương 23

22.

 

An Đồng vội vàng tìm điện thoại di , thấy thời gian hiện trên màn hình rõ ràng là năm năm về trước.

 

Chính là năm chưa bị tống vào tù, cũng chưa bị Tô Nghiên tính kế hãm !

 

Dù hiện giờ chỉ mới 6 giờ sáng An Đồng đã vui mừng đến nỗi không cách gì ngủ tiếp . Cô véo mạnh lên tay mình một cái, lập tức bị đau đến xuýt xoa.

 

Không phải mơ, thật sự sống lại rồi!

 

Cô thật sự may mắn khi có cơ hội lại từ đầu sau cái chết bi thảm của chính mình.

 

Khi ấy An Đồng lựa chọn nhảy từ trên sân thượng tòa nhà Tần thị xuống thật ra còn có thêm một chút tâm tư báo thù. Cô là vị hôn thê của chủ tịch đương nhiệm Tần thị Tần Dạ Hoài, nếu chết thảm ngay trước cửa tập đoàn chắc chắn sẽ ra ảnh hưởng không tốt cho nơi đó.

 

Mà mục đích của chính là khiến Tần Dạ Hoài không như ý!

 

Trải qua những ngày tháng linh hồn bay theo sau Tần Dạ Hoài rồi hắn dần dần sa sút, lúc này An Đồng mới nhận ra mình cũng không vui vẻ hơn chút nào.

 

Oan oan tương báo biết đến bao giờ.

 

Thẳng đến khi đó An Đồng mới ý thức , thứ muốn không phải là báo thù Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn. Cô chỉ hy vọng rằng, nếu có thể, không muốn vướng vào bất cứ rắc rối nào với hai con người kia nữa.

 

Thời gian sống quá ngắn ngủi, ngày mai ra sao cũng không ai biết trước, An Đồng cảm thấy mình không có thừa thời gian dây dưa với hai tên đàn ông thối nát này. Cuộc đời hữu hạn của chỉ nên dùng để đối xử tốt với cha mẹ, cùng Nguyệt Nguyệt lớn lên, và còn… theo đuổi người xứng đáng hơn.

 

An Đồng không khỏi nghĩ đến người đàn ông cầm ô che bia mộ của ngày hôm đó.

 

Nghĩ đến Trần Cảnh Diệu, vô thức cắn nhẹ môi dưới.

 

Sau khi chết rồi mới biết có một người đàn ông ưu tú như thế tồn tại, mãi đến lúc chết rồi mới biết tâm tư của người đó dành cho mình. Anh ấy vừa tuấn tú vừa mạnh mẽ, sở hữu mọi tiêu chuẩn để An Đồng ngay từ cái đầu tiên.

 

Chuyện quan trọng nhất là, Trần Cảnh Diệu thích con người thật của chứ không phải thân phận tiểu thư nhà họ An.

 

An Đồng âm thầm thề trong bụng, đời này nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa!

 

Nhớ lại lời Trần Cảnh Diệu kể từng gặp mặt ở buổi hòa nhạc, An Đồng không khỏi có chút hưng phấn. Nếu không nhớ không lầm, buổi hòa nhạc đó sẽ diễn ra sau ba ngày nữa!

 

Kiếp trước An Đồng chết vào mùa đông năm hai mươi bảy tuổi, kiếp này sống lại vào mùa hè năm hai mươi hai tuổi. Tất cả những cơn ác mộng vẫn chưa bắt đầu, mà vẫn là phiên bản tốt nhất của chính mình.

 

An Đồng xuống giường rồi đứng trước tấm gương cao đụng trần nhà ngắm thân hình kiều quyến rũ. Mái tóc dài xoăn lọn hơi rối bù sau khi ngủ dậy xõa xuống bờ vai, dù trên người đang mặc một chiếc váy ngủ không ra hình dạng gì mà vẫn không che giấu vóc dáng thanh mảnh, đôi chân dưới lớp váy trắng nõn thon dài, ngũ quan càng không có chỗ nào để chê.

 

Nhớ đến Trần Cảnh Diệu lạnh lùng cấm dục, trái tim An Đồng vô thức nhảy lên thình thịch.

 

Kiếp này người đó có còn vừa gặp đã thích nữa không?

 

An Đồng có chút tin tưởng.

 

Lúc này trời đã mờ sáng An Đồng không tiếp tục ngủ nữa, vẫn mãi đắm chìm trong niềm vui sống lại không cách nào kiềm chế.

 

Mọi thứ đều bắt đầu lại, lần này tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ!

 

An Đồng mở lịch ra rồi sắp xếp lại tất cả những sự kiện lớn mà có thể nhớ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...