21.
Ngón tay Trần Cảnh Diệu lướt qua cái tên An Đồng trên bia mộ, nhẹ nhàng : "An Đồng, một cái tên rất đẹp. Nếu người chết rồi có thể hóa thành vì sao, đương nhiên em sẽ là ngôi sao Bắc Cực sáng chói nhất trên bầu trời."
Nghe hết cuộc độc thoại của Trần Cảnh Diệu, An Đồng cảm giác hốc mắt mình đau nhói.
Đã lâu lắm rồi không có ai trân trọng như .
Ngày còn là người con kiêu hãnh nhất Hoa Thành, có vô số đàn ông đổ xô đến phủ phục dưới chân . Nhưng từ sau khi ngã xuống khỏi thần đàn, những người năm xưa từng mến mộ cũng theo đó lăng nhục đủ điều.
Chứng kiến một bước lên cao, thấy chào đón tân khách, thấy sụp đổ.
Hoặc có lẽ những người đó đến chỉ vì ánh hào quang của An đại tiểu thư chứ không phải đến vì An Đồng.
Thế trên đời lại có một người như , từng thấy qua dáng vẻ thân tàn ma dại khốn khổ nhất của vẫn đối xử với rất dịu dàng lịch sự.
Người đó giúp lấy lại công bằng, đưa những kẻ từng tra tấn ra trước công lý, dựng bia mộ tử tế cho , thậm chí còn… so sánh với ngôi sao Bắc Cực lộng lẫy nhất.
Sắc mặt Trần Cảnh Diệu rõ ràng lạnh lẽo như thường không có bao nhiêu thay đổi, An Đồng vẫn nhận ra một chút trân trọng trìu mến.
Cô hơi muốn khóc.
Nhưng mà hồn phách thì đâu thể rơi lệ?
Đột nhiên An Đồng cảm giác hình ảnh trước mắt mình trở nên mơ hồ, sau đó linh hồn mình càng lúc càng nhẹ bẫng, chậm rãi bay lên.
Xem ra thời gian của đã hết rồi.
Chấp niệm của đã dứt, thù đã trả, cho nên cũng sắp phải đi đến nơi nên đi. Thế người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng An Đồng dâng lên một sự tiếc nuối khôn tả. Cô vươn tay ra muốn nắm lấy Trần Cảnh Diệu chỉ có thể trơ mắt bản thân càng lúc càng rời xa .
An Đồng không thể ngăn cản sự thật rằng hồn phách mình sắp tiêu tán, không nhịn kêu to tên Trần Cảnh Diệu, biết đâu có thể quay đầu liếc một cái.
Có lẽ Trần Cảnh Diệu không nghe thấy tiếng gọi, cũng không hề quay đầu.
"Trần Cảnh Diệu!"
An Đồng mở bừng mắt, đột nhiên phát hiện ra giọng mình có thể phát ra từ cổ họng.
Cô chuyện rồi? Chuyện gì xảy ra thế này?
Nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, An Đồng vội vã ngồi bật dậy. Cô ngó xung quanh, sau một lúc lâu mới nhớ ra rằng đây chính là phòng riêng của mình trong biệt thự nhà họ An!
An Đồng kinh hãi.
Chuyện này là sao?
Không phải đã biến thành linh hồn, chuẩn bị siêu thoát rồi sao?
An Đồng nâng tay lên, chỉ thấy trước mắt là một bàn tay trắng trẻo thon dài, gì có nửa phần tì vết? Cô từng bị người ta đánh tàn phế tay phải trong trại giam, bị Giang Đình Viễn giẫm nát tay trái, thế hiện giờ cả hai bàn tay đều hoàn toàn nguyên vẹn.
Tay An Đồng vô thức run lên, gần như không tin vào hai mắt mình.
Cô cầm chiếc gương trang điểm bên tủ đầu giường rồi soi mình vào gương.
Môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn dù chưa trang điểm cũng đã xinh đẹp lòng người, không hề còn chút gì liên quan đến tiều tụy hay xấu xí.
Một suy nghĩ chợt thành hình trong đầu An Đồng.
Phải chăng vì chấp niệm của quá sâu nặng, ông trời thương xót cả gia đình vô tội chết oan cho nên mới để … sống lại về thời điểm mọi thảm kịch chưa diễn ra?
Bạn thấy sao?