Nhưng… tại sao phải chuyện này?
An Đồng không nhớ mình có quen biết , mà Trần Cảnh Diệu là người Hải Thị, lại lớn lên ở Hoa Thành, bọn họ cơ bản không có cơ hội gặp mặt nhau.
Hay nên là… Trần Cảnh Diệu tốt bụng đến mức tròn bổn phận với từng nạn nhân trong các vụ án do mình phụ trách sao? Ngay cả chuyện hậu sự cũng đã xong, chẳng lẽ đây là nghĩa cử tốt đẹp nên có của tất cả người nhà họ Trần?
An Đồng cảm thấy rất kỳ quái.
Nhưng lúc này đang lơ lửng bên cạnh Trần Cảnh Diệu mình trong tấm ảnh đen trắng mỉm rất vô tư, trong lòng chợt trào dâng một nỗi .
Cô không nhớ nổi lần cuối cùng nụ tươi tắn như xuất hiện trên mặt mình là chuyện từ lúc nào.
Trần Cảnh Diệu im lặng tấm bia đá một hồi rồi vươn tay lau đi vệt nước mưa vương vãi trên tấm ảnh. Anh vươn tay đặt lên mặt bia như đang xoa đầu An Đồng.
Đây vẫn là lần đầu tiên An Đồng nghe ra một chút khác biệt trong ngữ khí lạnh lùng muôn thuở của Trần Cảnh Diệu.
"An Đồng, năm năm trước là lần đầu tiên tôi đến Hoa Thành. Lúc đó tôi một người mời đi xem buổi biểu diễn hòa nhạc của em."
Nghe đến đây, An Đồng ngẩn cả người.
Cô không thể tin nổi người thoạt lạnh lùng cấm dục như Trần Cảnh Diệu, thế mà đã từng đi tham gia buổi hòa nhạc của ?
"Nghe tôi rằng vé xem hòa nhạc của em rất khó mua, vô số nhân vật nổi tiếng ở Hoa Thành cũng vì em mà chen chân đến."
"Trước khi gặp mặt em tôi vẫn lấy khó hiểu, hoặc có lẽ do tôi chưa từng gặp người con nào ưu tú đến trên đời. Sau khi gặp em, hình như tôi đã hiểu ra lý do vì sao lại có nhiều người đàn ông nguyện khuynh đảo vì em."
"Ngày hôm đó em mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa chơi đàn dương cầm vừa hát. Thật ra tôi không quá hiểu biết về nghệ thuật, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt tươi xán lạn và giọng hát du dương uyển chuyển của em."
"Về sau tôi nghe ngóng tin tức về em qua mình, biết em theo đuổi một người đàn ông rất nhiều năm, mà hiện giờ em đã là vị hôn thê của người đó."
"Quân tử không đoạt hoa đã có chậu, cho nên chỉ ba ngày sau tôi đã rời khỏi Hoa Thành trở về Hải Thị. Đáng tiếc, không ngờ lần này gặp lại chúng ta đã âm dương cách biệt."
Trong ngữ khí của Trần Cảnh Diệu có thể nghe ra một chút tiếc nuối. Anh không ngờ rằng người con từng khiến phải sững sờ kinh ngạc đã nằm yên giữa vũng máu vào ngày bọn họ gặp lại.
An Đồng của lúc đó gầy trơ cả xương, khuôn mặt tiều tụy, vừa đã biết phải trải qua nhiều năm khổ sở. Chính vì Trần Cảnh Diệu mới không thể nào nhận ra người ngã trong vũng máu kia và rực rỡ mình gặp năm năm trước là cùng một người.
Cho nên từ cái đầu tiên đã không nhận ra , hoặc có thể là không dám nhận.
Sau đó Trần Cảnh Diệu biết tên An Đồng từ miệng Tần Dạ Hoài. Sau nhiều lần điều tra mới xác nhận rõ người con ấy quả thực là .
Chỉ mới năm năm không gặp, sao mọi chuyện đã trở thành thế này?
Bạn thấy sao?