1.
Trận tuyết đầu mùa năm nay đến Hoa Thành đặc biệt sớm, An Đồng ôm hai tay quanh người chậm rãi bước ra khỏi cổng trại giam.
Hôm nay là ngày mãn hạn tù, cũng là lần đầu tiên thấy trận tuyết đầu đông ở Hoa Thành sau năm năm ròng rã.
Cô vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ trước khi vào trại giam, do thân thể ngày một gầy yếu nên bên trong chiếc áo trống trơn như treo trên mắc gỗ.
Lúc ngẩng đầu lên thế giới bên ngoài một lần nữa, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc khiến vô thức phải lùi ra sau hai bước.
Tần Dạ Hoài, vị hôn phu của !
Giang Đình Viễn, người thanh mai trúc mã lớn lên cùng từ nhỏ!
Hai người kia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời , thế cũng là người cùng liên thủ tống vào tù!
Nhớ lại cảnh tượng lúc ở tòa án, sau một hồi khẩu chiến kịch liệt thành công phán án đưa vào trại giam, hai người đó còn rất bình tĩnh dặn dò cai ngục phải “chăm sóc thật tốt”, hiện giờ An Đồng nhớ lại vẫn còn cảm thấy không rét mà run.
Dưới màn tuyết mờ mịt, hai người kia cầm dù lạnh lùng An Đồng tựa như loài diều hâu đang quan sát kỹ con mồi ngay trước mặt.
Cô biết mình không thể trốn thoát.
Năm năm trước Tô Nghiên bị một lũ lưu manh cưỡng bức trong một kho hàng ở ngoại thành, sau khi để lại di thư lập tức nhảy xuống biển tự sát, mà người duy nhất ta gặp mặt trước khi tự sát là An Đồng.
Trên bức di thư chỉ có sáu chữ: An Đồng, như mong muốn.
Phong thư này nhanh chóng đẩy An Đồng lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Tất cả mọi người đều biết Tô Nghiên là người mà Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn sâu sắc, hai chàng trai cùng một , bây giờ ta c.h.ế.t đương nhiên bọn họ cũng hoàn toàn phát điên!
Ngày ném vào trại giam, thậm chí Tần Dạ Hoài còn không thèm đến liếc lấy một lần. Hắn nhanh chóng giải trừ hôn ước giữa hai người, đến cả tập đoàn An thị cũng không buông tha, không chỉ hủy bỏ mối thâm giao cảm lâu năm giữa hai nhà mà còn cho tập đoàn An thị phải sản.
Còn Giang Đình Viễn, vào ngày bị tống vào tù đã siết chặt cổ đẩy mạnh vào tường như một con sư tử đầy phẫn nộ, chất vấn An Đồng rằng tại sao người bị xâm phạm không phải là , người c.h.ế.t đi cũng không phải .
Có lẽ trong suốt những năm qua, ở trong mắt bọn họ vẫn luôn là một tiểu thư vô lý, kiêu ngạo và bốc đồng, chỉ biết ỷ vào mối thâm giao giữa hai nhà An Tần mà độc chiếm Tần Dạ Hoài. Về sau bởi vì biết Tần Dạ Hoài có ý với Tô Nghiên cho nên mới nghĩ ra kế sách ác độc để bức tử ta.
Nhà họ Tần không bao giờ chấp nhận một con dâu là kẻ sát nhân, mà hành vi của đã chạm thẳng vào vảy ngược của Tần Dạ Hoài.
Hắn không cần !
Nhưng không hề gì cả, mãi cho đến ngày bị cảnh sát còng tay lại dẫn đi, thấy khuôn mặt tuấn lạnh lùng của Tần Dạ Hoài, thế mà còn ngu ngốc tin rằng hắn sẽ tin tưởng mình.
Đôi giày da đặt riêng giẫm nát tuyết đọng trên mặt đất mà không phát ra âm thanh gì, thấy Giang Đình Viễn bung dù từ từ đi về phía mình, cuốn theo gió tuyết và ý thù địch quanh người như một con quỷ vừa bước ra từ âm tào địa phủ.
"An Đồng, chào mừng bước vào địa ngục."
Toàn thân run rẩy không rõ là vì lạnh hay vì sợ hãi, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu về phía Tần Dạ Hoài đứng cách đó không xa.
Thế hắn chỉ hơi nghiêng đầu để lộ xương hàm tinh xảo lạnh lùng như một người xa lạ.
Gió lạnh quấy , An Đồng bị lôi đi như một túi rác ném lên xe, sau đó chiếc xe dừng lại dưới chân một ngọn núi ở ngoại thành.
Nhiệt độ vùng ngoại ô càng thấp hơn trong thành phố mấy độ, con đường đá quanh co dẫn lên núi phủ đầy tuyết dày, Giang Đình Viễn kéo ra khỏi xe rồi ném thật mạnh xuống mặt đất.
"Dạ Hoài, xem, chúng ta nên trừng trị ta thế nào đây."
Cửa sổ ghế sau chiếc Maybach trượt xuống để lộ ra đôi mắt thanh lãnh của Tần Dạ Hoài.
"Cậu tự chơi đi, đừng chơi c.h.ế.t người là ."
Bạn thấy sao?