18.
Người nọ mỉm tiếp: "Vậy là cậu không hiểu rồi, cảnh sát Trần không chỉ có lý lịch ưu tú mà gia thế cũng rất hiển hách. Địa vị nhà họ Trần ở Hải Thị có thể sánh với cả nhà họ Tần và nhà họ Giang cộng lại. Đúng là ta vừa đến công tác, không nhận ra Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn cho nên mới việc lỗ mãng, dù người bị bắt giữ là ai, trong mắt ta chỉ chia ra hai loại người phạm tội và người vô tội mà thôi. Cho nên mấy người rảnh rỗi lo lắng cho an nguy của cảnh sát Trần thì chi bằng lo lắng cho an nguy bản thân thì hơn."
Cùng lúc đó, Trần Cảnh Diệu đóng cửa nhà Tần Dạ Hoài lại, thấy xe cảnh sát chưa lái đi mà đám cấp dưới vẫn còn đứng tụ tập bàn tán liền nhướn mày, lạnh lùng hỏi: "Còn đứng đó gì? Vẫn chưa rút đi à?"
Mọi người bị dọa giật cả mình lập tức tản ra như ong vỡ tổ, ai nấy trở lại cương vị của mình. Trần Cảnh Diệu cũng ngồi lên chiếc xe cảnh sát cuối cùng rời đi.
Không một ai để ý ở cách đó không xa có một linh hồn trong suốt đang lơ lửng giữa không trung. Mà linh hồn đó chính là An Đồng vừa chứng kiến tất cả mọi việc!
Cũng không một ai biết, sau khi tự sát linh hồn An Đồng luôn trôi nổi đi theo sau Tần Dạ Hoài.
Cô không biết vì sao mình chết rồi lại không lên thiên đường, cũng không xuống địa ngục, mà hóa thành một hồn phách dùng góc thứ ba chứng kiến hết thảy phản ứng của mọi người sau khi mình chết đi.
An Đồng từng nghe người lớn trong nhà rằng, nếu người chết vẫn mang chấp niệm quá sâu thì sẽ bị biến thành một oan hồn vất vưởng.
Nghĩ đến đây An Đồng không khỏi bật tự giễu.
Hoặc có thể là nỗi hận của dành cho Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn đã kéo ở lại nơi này.
Mặc dù đã chọn lựa nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà tập đoàn Tần thị, vừa dũng cảm vừa yếu đuối kết thúc sinh mạng mình, thế những oán hận chất chứa trong lòng đối với Tần Dạ Hoài, Giang Đình Viễn và Tô Nghiên chưa từng biến mất.
Dựa vào đâu mà tan cửa nát nhà, đám người Tần Dạ Hoài là đầu sỏ tội lại vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Vào ngày biến thành linh hồn, An Đồng đi theo Tần Dạ Hoài thất hồn lạc phách trở về biệt thự riêng, chứng kiến lớp mặt nạ giả dối của Tô Nghiên bị xé rách, sau đó thấy Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn khổ sở sau khi biết chân tướng mọi việc. Thế không rõ vì sao, dù tận mắt thấy họ cuồng nộ lẫn đau khổ mà trong lòng vẫn không hề có nửa phần gợn sóng, càng không có chút vui sướng nào sau khi báo thù.
Không phải đã buông bỏ, mà bởi vì nỗi đau khổ của bọn họ không đáng để nhắc tới. Cho dù bọn họ có đau khổ hay hối hận đến mức nào cũng không thể đưa cha mẹ và Nguyệt Nguyệt thân của trở về…
Ngay lúc An Đồng đang trầm tư suy nghĩ, cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, có mặt ở sở cảnh sát.
Đối mặt với Giang Đình Viễn phẫn nộ và Tần Dạ Hoài tâm như tro tàn, Trần Cảnh Diệu luôn luôn bày ra bộ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không đặt hai người kia vào trong mắt.
Chứng kiến cảnh này, An Đồng nở một nụ nhạt hiếm hoi.
Suy cho cùng, ở Hoa Thành này Trần Cảnh Diệu vẫn là người đầu tiên dám đối xử như với Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn. nếu không phải An Đồng nghe lỏm cuộc đối thoại kể về thế lực đứng đằng sau Trần Cảnh Diệu, có lẽ sẽ thật sự lo lắng toát mồ hôi cho .
Dù sao những việc mấy năm nay hai người kia với cũng đủ để An Đồng nhớ mà lạnh sống lưng, càng đừng đến thế lực gia đình chống lưng cho bọn họ.
Cô hy vọng người chính trực liêm minh như Trần Cảnh Diệu sẽ không bị những kẻ tiểu nhân hèn hạ cản đường.
Bạn thấy sao?