16.
Biết rõ mình không thể thoát chết nên Tô Nghiên cũng không thèm giấu giếm suy nghĩ thật sự trong lòng mình nữa. Cô ta hừ lạnh một tiếng, bật : "Tôi lại không phải người chết An Đồng, tôi chỉ viết một bức di thư đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió mà thôi. Những người chân chính tống ta vào trại giam, ta tan nhà nát cửa, cuối cùng bị ép đến mức phải nhảy lầu tự sát là và Tần Dạ Hoài!"
Nhìn sắc mặt Giang Đình Viễn chuyển biến vặn vẹo, Tô Nghiên đắc ý to: "Thừa nhận đi, Giang Đình Viễn! Người chết An Đồng chưa bao giờ là tôi, mà là , thanh mai trúc mã cùng với Tần Dạ Hoài, vị hôn thê của ta. Nếu các người thật sự quý An Đồng như cách biểu hiện lúc này, chẳng lẽ tôi còn châm ngòi ly gián sao?"
Giang Đình Viễn hung hăng cho Tô Nghiên một cú bạt tai, giận dữ hét to: "Câm miệng!"
Khóe miệng Tô Nghiên bị đánh đến rỉ máu vẫn không chịu nhượng bộ, "Tôi càng muốn đấy! Tôi chỉ có mỗi cái mạng còi này, kéo theo cả nhà họ An phải chết cùng xem như cũng là chết có ý nghĩa. Còn , Giang Đình Viễn, cả nữa, Tần Dạ Hoài, các người có dám chết không? Đến chết mà các người cũng không dám!"
"Tôi nguyền rủa các người suốt phần đời còn lại phải sống trong nỗi ân hận vì đã chết An Đồng!"
Giang Đình Viễn giận dữ đạp Tô Nghiên một cú, lưng ta đụng mạnh vào tường, lập tức nôn ra một ngụm máu.
Giang Đình Viễn còn muốn tiếp tục ra tay đã bị Tần Dạ Hoài ngăn lại.
Hắn ta bực bội hỏi, "Anh còn bảo vệ ta à?"
Ánh mắt lạnh lùng thâm trầm của Tần Dạ Hoài liếc về phía Tô Nghiên đang thoi thóp thở. Hắn ngồi xuống ta, lời tựa như tẩm độc: "Tô Nghiên, nếu đã thích diễn kịch đến thế, tôi sẽ cho nếm thử kết cục thế nào gọi là bị cắn trả."
Tần Dạ Hoài gọi một cú điện thoại rồi với đầu dây bên kia: "Đi tìm hết đám giang hồ ở Hoa Thành về đây…"
Tần Dạ Hoài còn chưa xong, Tô Nghiên đã lập tức hiểu ra hắn dự định gì! Cô ta kinh hãi quỳ xuống cầu xin Tần Dạ Hoài, "Đừng mà… Đừng! Dạ Hoài, không, không, Tần, tôi xin đừng đối xử với tôi như !"
Tần Dạ Hoài không thèm cho ta một cái liếc mắt, tiếp tục tàn nhẫn : "Qua tối nay, trói ta lại, bịt chặt miệng mũi rồi khiêng lên vách núi cao nhất Hoa Thành, ném xuống biển cho cá ăn."
Nghe xong những lời này, huyết sắc trên mặt Tô Nghiên lập tức không còn. Cô ta biết mình đã thật sự chọc điên Tần Dạ Hoài, ta xong đời rồi.
Rất nhanh sau đó, có người tiến vào kéo Tô Nghiên đi như một miếng giẻ rách.
Lúc này Giang Đình Viễn đã ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật. Hắn ta và Tần Dạ Hoài thế mà bị Tô Nghiên giỡn đến xoay vòng vòng!
An Đồng từng là thiên chi kiêu nữ nổi danh khắp Hoa Thành, mà lại bị hủy hoại trong tay hai người bọn hắn!
Giang Đình Viễn run giọng hỏi: "An Đồng, ấy thật sự nhảy lầu rồi sao…?"
Tần Dạ Hoài hơi lảo đảo, hắn không đứng thẳng nổi, cũng không trả lời câu hỏi của Giang Đình Viễn, hắn chỉ cảm giác mình bị một cơn đau đớn kịch liệt bủa vây.
Mãi đến bây giờ hắn mới nhận ra cảm mình dành cho Tô Nghiên hoàn toàn không phải là thích, bởi vì nghĩ đến chuyện ta sắp bị lũ giang hồ thật sự xâm mà hắn vẫn không có chút cảm đau lòng nào.
Ngày đó ở câu lạc bộ Ánh Trăng, chứng kiến chuyện xảy ra giữa An Đồng và những người có mặt, hắn mới nhận ra mình đã vô cùng tức giận!
Kẻ thông minh như Tần Dạ Hoài nhanh chóng hiểu ra, cơn tức giận này không xuất phát từ hận thù hắn dành cho An Đồng, mà bởi vì hắn thích An Đồng, hắn không chịu đựng nổi khi phải phô bày thân thể trước mắt người ngoài!
Bạn thấy sao?