Tội Nhân Vô Tội – Chương 14

13.

 

Tô Nghiên của hôm nay môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng hào, kiểu gì cũng không giống dáng vẻ của người bị bệnh nặng nhiều năm. Hơn nữa, năm năm trước sau khi bị xâm ở nhà kho ngoại thành, trạng thái tinh thần của ta đã từng rất tồi tệ.

 

Khi ấy Tô Nghiên vừa thấy người đến gần mình đã lập tức hoảng loạn hét run rẩy, khiến Tần Dạ Hoài càng đau lòng không thôi.

 

Tần Dạ Hoài còn nhớ kỹ lời bác sĩ năm đó, ông ta cho biết chấn thương tinh thần mà Tô Nghiên gánh chịu là không thể chữa khỏi, ta có khả năng phải sống chung với những sang chấn hậu chấn thương vì bị xâm cho đến hết đời.

 

Nghĩ đến lời bác sĩ thần kinh năm đó, Tần Dạ Hoài không khỏi nhớ đến dáng vẻ An Đồng khác biệt một trời một vực sau khi mãn hạn tù.

 

Từng là An đại tiểu thư khuynh đảo vô số đàn ông Hoa Thành, trải qua năm năm lao ngục đã biến thành dáng vẻ hèn mọn khốn cùng, dường như ai cũng có thể giơ chân đá lên đầu một cái.

 

Sự thay đổi của An Đồng mới thật sự là dáng vẻ của người từng chịu cực hình tra tấn.

 

Bộ dạng quá khỏe mạnh quá ổn định của Tô Nghiên hiện tại khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng Tần Dạ Hoài càng lúc càng trầm trọng thêm.

 

Nghe thấy câu chất vấn của Tần Dạ Hoài, Tô Nghiên ấp úng nửa ngày mới đáp: "Dạ Hoài, em cũng không biết những ngư dân kia đưa em đến bệnh viện nào, lúc ấy em vẫn hôn mê nên không rõ hình lắm."

 

Tần Dạ Hoài gật đầu : "Vậy thì em cho tôi biết danh tính những ngư dân đó đi, bọn họ đã cứu mạng em, tôi cũng nên đi gặp mặt cảm ơn mới phải."

 

Nhận ra thái độ muốn tìm hiểu rạch ròi đến chân tơ kẽ tóc của Tần Dạ Hoài, trong lòng Tô Nghiên hơi hoảng hốt sợ lời dối năm xưa bị vạch trần.

 

Cô ta không ngờ sau năm năm gặp lại, Tần Dạ Hoài lại đi hỏi cặn kẽ về chuyện xảy ra năm xưa, thế là Tô Nghiên chỉ đành dùng lại trò cũ, ôm chặt cánh tay Tần Dạ Hoài nũng: "Dạ Hoài, năm năm rồi không gặp, chúng ta đừng chấp nhặt chuyện cũ nữa không?"

 

Năm năm trôi qua, Tần Dạ Hoài đã hoàn toàn mất đi chút bốc đồng cuối cùng của tuổi trẻ, hiện giờ hắn chỉ còn là thái tử Tần thị sát quyết đoán mà thôi, cho nên sao hắn lại không thể ra mọi hành của Tô Nghiên lúc này hoàn toàn là để đánh lạc hướng.

 

Hắn rút tay mình ra khỏi tay Tô Nghiên, đoạn quay ngược lại giữ chặt cổ ta.

 

Tần Dạ Hoài lạnh lùng : "Tô Nghiên, tốt nhất nên thật đi, chuyện năm xưa rốt cuộc là như thế nào? Cô nên biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Đừng để tôi tra ra chân tướng mới biết dối, đến lúc đó số phận còn thảm hơn cái chết nữa đấy."

 

Tô Nghiên chưa từng gặp qua Tần Dạ Hoài lạnh lùng đáng sợ như .

 

Trước đây ta quen biết Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn thông qua An Đồng, có lẽ bởi vì An Đồng hoàn toàn ngây thơ tin tưởng cho nên Tô Nghiên nhanh chóng chiếm toàn bộ trái tim lẫn lòng tín nhiệm của cả hai người đàn ông kia chỉ trong thời gian ngắn.

 

Thế nên một Tần Dạ Hoài độc ác tàn nhẫn như Tô Nghiên mới chứng kiến lần đầu.

 

Cô ta nắm chặt bàn tay Tần Dạ Hoài đang bóp cổ mình, sợ chỉ cần hắn ra sức thêm một chút nữa thôi là mình sẽ thật sự bị bóp chết.

 

Cái chết gần trong gang tấc khiến lòng Tô Nghiên sinh ra sợ hãi, thế ả vẫn ý thức bản thân không thể kể cho Tần Dạ Hoài những chuyện đã thật sự xảy ra năm xưa. Nếu không, thứ đang chờ đợi ta chính là một trận trả thù từ địa ngục…

 

Thế là Tô Nghiên khó khăn bật ra mấy chữ: "Dạ Hoài, phải tin em, em thật sự không lừa dối mà…"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...