Tội Nhân Vô Tội – Chương 13

12.

 

Tần Dạ Hoài kéo hai cánh tay Tô Nghiên đang quàng trên vai mình xuống, đè nén cảm giác quái dị trong lòng mà hỏi: "Nghiên Nghiên, tại sao em vẫn còn sống?"

 

Tô Nghiên khá hoang mang khi thấy Tần Dạ Hoài không có phản ứng vui mừng như mình tưởng, giờ phút này ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ tiếp tục cao giọng nịnh hót: "Dạ Hoài, đã năm năm không gặp mà cũng không nhớ em sao? Vừa thấy mặt đã chất vấn em chuyện sống chết."

 

Cảm giác chân tướng toàn bộ sự việc năm xưa sắp đảo ngược, trái tim Tần Dạ Hoài nhảy lên thình thịch. Hắn luôn quá kiêu ngạo và tự phụ cho nên chưa bao giờ chịu thừa nhận là mình sai.

 

Thế hắn Tô Nghiên còn sống đang đứng trước mặt mình, lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi với những phán đoán của bản thân.

 

Chẳng lẽ… năm xưa hắn đã thật sự đổ oan cho An Đồng?!

 

Sự thật này khiến Tần Dạ Hoài sinh ra cảm giác sợ hãi.

 

Nhớ đến những việc mình đã ra cho An Đồng trong suốt mấy năm nay, Tần Dạ Hoài gần như không dám đi tìm hiểu chân tướng ẩn giấu đằng sau, hắn thật sự sợ rằng mình đã nghi oan cho An Đồng.

 

"Nghiên Nghiên, mau trả lời đi, tại sao em vẫn còn sống, chuyện xảy ra năm ấy rốt cuộc là như thế nào?"

 

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Tần Dạ Hoài, Tô Nghiên cũng thu lại nụ trên mặt, ta chỉ biết tin năm năm trước An Đồng bị Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn liên thủ tống vào trại giam, hiện giờ ra tù rồi đang công việc lao công vệ sinh ở câu lạc bộ Ánh Trăng.

 

Sau khi biết chuyện Tô Nghiên vui vẻ không thôi, trước khi đến tìm Tần Dạ Hoài, ả còn cố ý ghé qua câu lạc bộ Ánh Trăng một chuyến. Đáng tiếc là quản lý thông báo cho Tô Nghiên rằng hôm nay An Đồng không đi .

 

Không gặp An Đồng khiến Tô Nghiên cảm thấy mất hứng, ta vốn định vinh quang trở về rồi nhân tiện diễu võ dương oai trước mặt An Đồng một phen, hơn nữa còn rất chờ mong biểu cảm tuyệt vời trên khuôn mặt An Đồng khi biết tin mình vẫn sống khỏe mạnh không mất một cọng tóc.

 

Tô Nghiên hoàn không biết chuyện An Đồng đã nhảy lầu tự sát.

 

Cô ta vẻ mặt trầm trọng của Tần Dạ Hoài, giả vờ túm góc áo hắn nũng: "Dạ Hoài, năm đó em nhảy xuống biển rồi một tàu ngư dân cứu lên. Bọn họ đưa em đến bệnh viện cho nên và Đình Viễn mới không tìm thấy em. Về sau thương tích của em quá nghiêm trọng phải đưa ra nước ngoài chữa trị. Năm năm nay em luôn trị bệnh ở nước ngoài, đến gần đây mới xuất viện liền vội vàng trở về Hoa Thành gặp ."

 

Sắc mặt Tần Dạ Hoài tái nhợt, mím môi hỏi: "Em đưa đến bệnh viện nào? Năm ấy cả tôi lẫn Giang Đình Viễn gần như lật hết toàn bộ bệnh viện phòng khám lớn nhỏ khắp Hoa Thành vẫn không tìm thấy em. Sống không thấy người, chết không thấy xác, chúng tôi tưởng em đã sớm chìm xuống biển nên cả một đội thợ lặn chuyên nghiệp tìm kiếm suốt một tháng trời không có kết quả. Hôm nay em lại khỏe mạnh đứng ở đây, có phải nên giải thích cho rõ ngọn ngành một chút không?"

 

Chuyện Tần Dạ Hoài ghét nhất trên đời chính là bị người ta lừa gạt, cho nên hắn mới hận hành vi không chịu thừa nhận tội lỗi của An Đồng đến thế.

 

Hắn hận An Đồng quá ác độc, hận vì An Đồng lừa gạt hắn.

 

Nhưng đến hôm nay Tần Dạ Hoài mới muộn màng biết An Đồng chưa từng lừa dối hắn, người thật sự lừa hắn lại là một người khác!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...