11.
Tần Dạ Hoài hoảng hốt ngồi lại vào chiếc Maybach mà cảm giác mình vẫn còn hít thở không thông, hình ảnh An Đồng ngã giữa vũng máu không ngừng hiện lên trước mắt.
An Đồng… đã thật sự chết rồi!
Tần Dạ Hoài từng dặn dò Giang Đình Viễn không chơi chết người.
Thế hắn không thể ngờ , An Đồng cắn răng vượt qua năm năm trong trại giam, chỉ vừa ra ngoài chưa đến một tháng đã nhảy lầu tự sát.
Trước đây hắn và Giang Đình Viễn chĩa mũi dùi về phía An Đồng đơn giản chỉ để báo thù cho Tô Nghiên.
Nhưng rồi… Tô Nghiên lại không chết?
Chẳng lẽ toàn bộ những lời An Đồng đều là sự thật? Cô ấy không hề bức chết Tô Nghiên?
Tần Dạ Hoài nhướn mày, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành!
Hắn lên tiếng ra lệnh cho tài xế: "Lái nhanh lên."
Trợ lý ngồi bên ghế phó lái cũng rất thức thời giải thích: "Đúng, lái nhanh một chút đi, Tô và sếp chúng ta xa cách đã năm năm rồi, không thể bỏ lỡ thêm một giây nào nữa!"
Không biết vì sao Tần Dạ Hoài nghe thấy những lời này mà trong lòng lại sinh ra chút cảm giác kỳ dị.
Hắn… muốn về nhanh để gặp Tô Nghiên thật sao?
Hình ảnh An Đồng nằm giữa vũng máu luôn lởn vởn trong tâm trí hắn. Rõ ràng hắn từng mong chết đi, thế khi biết tin thật sự chết rồi hắn lại đau đớn khôn nguôi?
Tần Dạ Hoài vô thức ôm ngực hòng giảm bớt cảm giác nhức nhối đang trào ra.
Trợ lý ngồi phía trước nhận ra Tần Dạ Hoài hơi bất thường bèn vội xoay người lại dò hỏi: "Sếp, có vấn đề gì sao? Anh không khỏe ở đâu à?"
Tần Dạ Hoài lắc đầu, mở miệng ra lệnh: "Cậu đi tìm hiểu xem An Đồng đưa đến bệnh viện nào, sau khi tìm thấy thì điều toàn bộ nhân lực toàn thành phố cứu chữa cho ấy! Còn nữa, chuyện năm năm trước cũng đi tra xét lại đi."
Trợ lý mở miệng cuối cùng vẫn không dám ra sự thật An Đồng đã không thể cứu chữa, chỉ gật đầu, "Vâng thưa sếp."
Xe Maybach dừng trước cửa biệt thự nhà họ Tần, hắn không chờ nổi mà vội vàng sải bước mở cánh cửa biệt thự ra.
Quả nhiên, bên trong có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng chờ. Nghe thấy tiếng mở cửa, bóng dáng kia xoay người lại, đúng thật là Tô Nghiên!
Sắc mặt nàng hồng hào, da dẻ sáng bóng, dáng người đẫy đà, gì có chút biểu hiện nào của người từng gặp tai nạn suýt chết?
Chẳng rõ tại sao, trong đầu Tần Dạ Hoài lại nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp thê lương của An Đồng.
Hắn vốn cho rằng chết Tô Nghiên cho nên mới ra tay tra tấn tàn nhẫn, rồi hôm nay Tô Nghiên vẫn yên ổn đứng trước mặt hắn, còn An Đồng đã ngã xuống vũng máu!
Cảm giác kỳ quặc trong lòng Tần Dạ Hoài càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Tô Nghiên thấy Tần Dạ Hoài thì lập tức tươi như hoa nở, co ta chạy đến nhào vào lòng hắn cất giọng nũng nịu: "Dạ Hoài, em nhớ quá~"
Năm năm trước, toàn bộ Hoa Thành đều biết Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn cùng một , mà Tô Nghiên trước sau chỉ dành cảm cho Tần Dạ Hoài. Nguyên nhân không chỉ vì hắn có dung mạo tuấn tú hơn người, mà còn vì hắn là thái tử tập đoàn Tần thị, trong tay nắm giữ khối tài sản khổng lồ.
Tần Dạ Hoài và Tô Nghiên là lưỡng tương duyệt, cho nên càng khiến An Đồng bị kẹt giữa bọn họ càng trở nên khôi hài hơn.
Nhưng hắn không rõ rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì, lúc này ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi từ thân thể Tô Nghiên lại khiến hắn nảy sinh ra cảm giác chán ghét.
Tần Dạ Hoài luôn nghĩ người mình sâu sắc chỉ có Tô Nghiên, cho nên khi biết tin ta bị người khác xâm rồi nhảy xuống biển tự sát, hắn mới điên cuồng trút hết thù hận lên đầu An Đồng.
Nhưng chỉ mười lăm phút trước Tần Dạ Hoài mới kinh ngạc nhận ra, khoảnh khắc hắn thấy An Đồng nằm trong vũng máu, thù hận trong lòng hắn còn sâu hơn lúc nghe tin Tô Nghiên nhảy xuống biết gấp nhiều lần!
Bạn thấy sao?