Tần Dạ Hoài ngơ ngác mở cửa xe, chậm chạp tiến về phía trẻ đang nằm trên vũng máu. Bên tai hắn là vô số tiếng hét thất thanh, đám người vây quanh không ngừng hô hoán hoặc xuýt xoa sợ hãi.
Thế Tần Dạ Hoài dường như không nghe thấy bất cứ thứ gì, chỉ đi đến bên cạnh An Đồng như một cái xác không hồn. Hắn cụp mắt thân thể người trước mắt gầy đến trơ xương, đầu bị đập nát không còn ra hình dạng, trong lòng cuộn trào một cảm giác khó tả.
Máu đỏ chậm rãi lan ra từ bên dưới thi thể An Đồng rồi dính cả vào đế giày Tần Dạ Hoài, mà hắn lại như không hề nhận ra, vẫn đờ đẫn đứng yên bên cạnh thi thể An Đồng không thể đậy.
Tần Dạ Hoài không biết mình đã ngơ ngác đứng đó mất bao lâu, mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên xung quanh mới cứng nhắc quay đầu lại. An Đồng một nhóm nhân viên y tế khiêng lên cáng, sau đó xe cấp cứu gấp rút hú còi chạy đi mất dạng.
Tần Dạ Hoài đứng ngay giữa vũng máu quá mức nổi bật, thế nên rất nhanh đã có cảnh sát phong tỏa hiện trường tiến lên dò hỏi.
Sĩ quan Trần vừa điều từ Hải Thị đến Hoa Thành một năm nay nên không nhận ra người đàn ông trước mặt chính là vị thái tử gia của tập đoàn Tần thị Tần Dạ Hoài, người nắm giữ huyết mạch kinh tế của toàn bộ thành phố, chỉ lên tiếng hỏi theo đúng phận sự: "Chào , xin hỏi tên gì, có quan hệ như thế nào với nạn nhân vừa tử vong?"
Tử vong?
An Đồng đã thật sự chết rồi?
Tần Dạ Hoài run giọng hỏi: "Cô ấy chết rồi? Ai ấy chết!"
Sĩ quan Trần không hề bị dọa sợ, cũng không quan tâm đến ngữ khí giận dữ vô lý của Tần Dạ Hoài mà chỉ giữ vững ngữ khí của người đang nhiệm vụ.
"Nạn nhân nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà của tập đoàn Tần thị, bị chấn thương nặng vùng đầu. Một phút trước bác sĩ của bệnh viện đứng đầu Hoa Thành đã đưa ra kết luận nạn nhân tử vong tại chỗ."
Tần Dạ Hoài không kiềm chế mà lùi về sau từng bước, cứ như bây giờ mới ý thức bản thân đang đứng giữa vũng máu.
Máu… rất nhiều máu… chỗ nào cũng có máu của An Đồng…
Tại sao khi biết tin An Đồng chết, hắn lại đau đớn như …?
Tần Dạ Hoài ôm ngực, cảm giác như nơi đó có một cái lỗ trống hoác không ngừng rỉ máu ra ngoài.
Hắn là thương nhân đừng đầu Hoa Thành, một tay che trời, từ trước đến nay luôn luôn không đánh mà thắng. Chưa từng có người nào chết trước mặt hắn, càng chưa từng có ai đẩy hắn vào cảnh toàn thân vấy máu giống thế này!
Đôi giày da thủ công đắt đỏ của Tần Dạ Hoài dính đầy máu của An Đồng, hắn lại liên tiếp lùi về sau muốn rời khỏi vũng máu, thế vẫn để lại từng dấu chân đẫm máu trên mặt đường nhựa.
Những vệt màu đỏ tươi đâm vào mắt Tần Dạ Hoài khiến hắn không khỏi phát điên.
"Không… Không phải tôi, không phải tôi An Đồng!"
"An Đồng?" Sĩ quan Trần nhạy cảm nhận ra cái tên này, lẳng lặng thầm vào tai trợ lý đứng bên cạnh, "Đi điều tra cái tên An Đồng ở Hoa Thành xem có phải là danh tính của người vừa chết không."
Trợ lý trả lời một tiếng rồi lập tức rời đi.
Sĩ quan Trần về phía Tần Dạ Hoài định bụng hỏi thăm thêm vài chuyện thì cậu trợ lý vốn đang ngồi trong xe đã đột ngột chạy ra cung kính với hắn: "Thưa sếp! Cô Tô đang ở nhà họ Tần chờ trở về ạ!"
Bởi vì An Đồng quả đúng là nhảy lầu tự sát, không can hệ trực tiếp đến Tần Dạ Hoài cho nên sĩ quan Trần không có lý do để giữ người lại thẩm vấn, chỉ đành theo bóng dáng hắn lảo đảo quay trở về chiếc Maybach màu đen.
Sĩ quan Trần yên lặng ghi nhớ rõ biển số xe của Tần Dạ Hoài rồi cho người của mình đi qua, theo chiếc xe của hắn lái đi xa dần.
Bạn thấy sao?