9.
Bác sĩ còn rất nhiều rất nhiều câu nữa, bây giờ An Đồng không còn nghe thấy gì cả. Lỗ tai đã ù đi như có người cầm búa tạ nện thẳng xuống đầu, hoặc như có người vừa ném xuống biển, đến thở cũng không thể thở .
"Nguyệt Nguyệt!"
Trước mắt không ngừng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi của Nguyệt Nguyệt, bé còn nhỏ như , đáng như , còn cả một tương lai phải đi.
Cô còn nhớ rõ lúc Nguyệt Nguyệt vừa đi nhà trẻ, bài hát đầu tiên con bé học tên là Tiểu Đồng Đồng. Bàn tay mũm mĩm của bé vung vẩy trước mặt , rằng chị ơi, Nguyệt Nguyệt rất ngoan, sau này lớn lên Nguyệt Nguyệt sẽ ở mãi bên cạnh chị…
Nhưng ngày hôm nay, thân thể nhỏ gầy của bé co quắp nằm yên một chỗ như một con mèo nhỏ, không bao giờ mở mắt ra nữa.
Nước mắt chảy dọc hai má rồi dừng trên hốc mắt nhắm chặt của Nguyệt Nguyệt, hai chị em chỉ vừa mới trùng phùng đã lập tức phải chia xa vĩnh viễn.
An Đồng vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, ngữ khí rất ôn hòa: "Nguyệt Nguyệt, em dậy đi, chị đã về rồi…"
Thế bé không thể đáp lại nữa, chỉ nhắm chặt đôi mắt như đang ngủ rất say. Thế giới này sẽ không bao giờ còn người ngọt ngào gọi là chị, không còn ai chờ trở về nhà nữa.
Tất cả lỗi là ở , nếu không Tần Dạ Hoài, nếu không thân với Giang Đình Viễn, Tô Nghiên sẽ không thông qua mà quen biết hai người kia…
Là lỗi của , người đáng chết là !
An Đồng tuyệt vọng ngửa đầu lên nóc tòa nhà, ôm lấy Nguyệt Nguyệt, trên mặt trên người toàn là máu, biểu cảm chết lặng đứng bên đường rồi bước từng bước lên tòa nhà cao nhất ở Hoa Thành.
Tiếng gió thét gào hòa lẫn với cái rét lạnh của mùa đông cùng nhau ùa đến, thế An Đồng không còn thấy lạnh nữa, đã nếm trải thứ lạnh lẽo nhất thế gian rồi, những chuyện khác có còn gì đáng kể đâu.
Không biết đã đứng đó bao lâu, mới đỏ bừng mắt mở điện thoại ra nhắn một tin cho Giang Đình Viễn.
"Giang Đình Viễn, tôi không biết hung thủ chết Tô Nghiên là ai, tôi hy vọng nhớ kỹ là ai đã tôi."
Sau đó bấm dãy số mình đã khắc sâu trong đầu từ lâu.
Điện thoại trả lời rất nhanh, đầu bên kia truyền ra giọng thanh lãnh quen thuộc của Tần Dạ Hoài, "An Đồng?"
An Đồng Nguyệt Nguyệt đã mất đi hơi thở trong lòng mình, rất khẽ, "Tần Dạ Hoài, tôi đã từng dốc sức chân thành , hiện giờ không biết tôi hận đến mức nào đâu.”
“Nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại nữa."
Tần Dạ Hoài đang ngồi trên xe chạy về hướng tập đoàn Tần thị, đến ngã tư đột nhiên gặp phải một trận kẹt xe nghiêm trọng, nghe vì có người định nhảy lầu. Ngay sau đó hắn nhận điện thoại của An Đồng.
Giọng bị tiếng gió lớn che lấp gần hết mang theo ảo giác kỳ lạ khiến người nghe hoảng hốt một cách khó hiểu.
Chân mày Tần Dạ Hoài không khỏi nhíu chặt, vừa định mở miệng thì trợ lý ở bên cạnh đúng lúc mở một tập email ra, cậu ta ngẩng đầu lên lộ vẻ mặt vui mừng, "Sếp, Tô về nhà rồi, ấy chưa chết!"
Tô Nghiên chưa chết? Sao có thể?!
Tần Dạ Hoài như muốn nổ tung, mà tiếng gió vần vũ ở đầu bên kia điện thoại khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo. Như nhận ra điều gì, giọng hắn nhiều thêm vài phần run rẩy, "An Đồng, đang ở đâu, nghe tôi đã…"
Hắn còn chưa xong, một tiếng nện mạnh đã vang lên bên tai!
Một thân hình từ trên sân thượng tòa nhà rơi xuống đập mạnh vào cửa kính xe hắn, trước mắt hắn lúc này là khuôn mặt xinh đẹp thê lương của An Đồng.
Ngay sau đó là những tiếng hét sợ hãi nối tiếp nhau.
"Á, có người nhảy lầu !"
Nhìn những đốm máu bắn tung tóe trên cửa kính xe, Tần Dạ Hoài cảm thấy đầu óc mình như nổ “đùng” một tiếng.
An Đồng… nhảy lầu tự sát?
Bạn thấy sao?