Người thân nhất của Tô Nghiên.
Người đàn ông nhất cũng Tô Nghiên.
Ngày Tô Nghiên qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng thủ phạm chính là , hai người đàn ông cùng xem ta quan trọng hơn sinh mạng lập tức liên thủ tống vào tù.
Năm đầu tiên ở trong tù, bị hỏng mất một bàn tay.
Năm thứ hai ở trong tù, bị tàn phế một chân.
Năm thứ ba ở trong tù, nhận tin cha mẹ mình bị ép đến tự sát.
Hiện giờ chỉ còn lại người thân duy nhất là em , quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em mình.
"Cậu Tần và cậu Giang hạ lệnh, nếu muốn đưa em đến bệnh viện chữa trị thì phải quỳ xuống đội tấm bảng này lên.”
Trên tấm bìa cạc tông màu trắng là ba chữ “Kẻ người” cực kỳ chói mắt, tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào mắt .
An Đồng chỉ run lên trong chớp mắt, giây tiếp theo đã không chút do dự đeo tấm bảng ra sau lưng mình. Chỉ cần em sống sót, bọn họ kêu gì cũng .
Tần Dạ Hoài trẻ lảo đảo quỳ lết trên đường, chân mày không khỏi nhíu chặt. Hắn không dám tin người trước mắt mình là An Đồng.
An Đồng từng là một vui tươi xán lạn, xinh đẹp lóa mắt khuynh đảo toàn bộ nam giới ở Hoa Thành, thế hôm nay lại mặc bộ quần áo lao nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, mất hết tự tôn quỳ dưới đất đeo lên người tấm bảng sát nhân.
Một cơn giận vô cớ dâng lên trong ngực Tần Dạ Hoài, hắn kéo cửa kính xe lên, không nữa mà ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
An Đồng đeo tấm bảng trên lưng quỳ bò từng bước đến trước cửa bệnh viện, thế bác sĩ cấp cứu lại với rằng đứa trẻ nằm trong lòng đã sớm tắt thở.
"Ông sao?"
"Cô bé đã qua đời rồi, nếu đến sớm hơn một chút có lẽ còn cứu chữa kịp…"
Có thứ gì như nổ tung bên tai, trong phút chốc đất trời xung quanh như sụp đổ.
"Nguyệt Nguyệt!"
Em không đáp lại, chỉ nhắm chặt hai mắt như đang ngủ quá say. Trên đời này mãi mãi không còn ai ngọt ngào gọi là chị, không còn ai chờ trở về nữa.
Tất cả lỗi là ở , nếu không Tần Dạ Hoài, nếu không thân với Giang Đình Viễn, Tô Nghiên sẽ không thông qua mà quen biết hai người kia…
Là lỗi của , người đáng chết là !
An Đồng cảm giác trái tim mình như bị ai xé toạc ra, ôm Nguyệt Nguyệt lê từng bước lên tòa nhà cao nhất thành phố. Không biết đã đứng đó bao lâu, mới đỏ bừng mắt rút điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Giang Đình Viễn.
"Giang Đình Viễn, tôi không biết hung thủ chết Tô Nghiên là ai, tôi hy vọng nhớ kỹ là ai đã tôi."
Sau đó bấm dãy số mình đã khắc sâu trong đầu từ lâu.
Điện thoại trả lời rất nhanh, đầu bên kia truyền ra giọng thanh lãnh quen thuộc của Tần Dạ Hoài, "An Đồng?"
An Đồng rất khẽ, "Tần Dạ Hoài, tôi đã từng dốc sức chân thành , nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại nữa."
Tần Dạ Hoài đang ngồi trên xe chạy về hướng tập đoàn Tần thị, đến ngã tư đột nhiên gặp phải một trận kẹt xe nghiêm trọng, nghe vì có người định nhảy lầu. Ngay sau đó hắn nhận điện thoại của An Đồng.
Giọng bị tiếng gió lớn che lấp gần hết mang theo ảo giác kỳ lạ khiến người nghe hoảng hốt một cách khó hiểu.
Chân mày Tần Dạ Hoài không khỏi nhíu chặt, vừa định mở miệng thì trợ lý ở bên cạnh đúng lúc mở một tập email ra, cậu ta ngẩng đầu lên lộ vẻ mặt vui mừng, "Sếp, Tô về nhà rồi, ấy chưa chết!"
Tô Nghiên chưa chết? Sao có thể?!
Tần Dạ Hoài như muốn nổ tung, mà tiếng gió vần vũ ở đầu bên kia điện thoại khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo. Như nhận ra điều gì, giọng hắn nhiều thêm vài phần run rẩy, "An Đồng, đang ở đâu, nghe tôi đã…"
Hắn còn chưa xong, một tiếng nện mạnh đã vang lên bên tai!
Một thân hình từ trên sân thượng tòa nhà rơi xuống đập mạnh vào cửa kính xe hắn, trước mắt hắn lúc này là khuôn mặt xinh đẹp thê lương của An Đồng.
Ngay sau đó là những tiếng hét sợ hãi nối tiếp nhau.
“Á, có người nhảy lầu!”
Bạn thấy sao?