Một lúc lâu trôi qua không thấy Lâm Vân Vân trả lời.
Trần Lâm cau mày gọi điện.
Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng quen thuộc của , mà là tên lưu manh Hứa Xương, kẻ giả bác sĩ.
“Sao lại là mày?! A… em dâu tao đâu rồi?!”
Hứa Xương về phía sau, nơi ngọn lửa đang bùng cháy, khói đen ngùn ngụt từ nhà kho.
Hắn nghĩ: một người bị trói chặt tứ chi, lại còn vừa trải qua điện giật cường độ cao, giờ chắc đã cháy thành tro rồi.
Hứa Xương gắng gượng dối:
“À, Lâm à, chúng tôi đã khống chế rồi, giờ ấy đang ngủ.”
Trần Lâm không chút nghi ngờ, vào vé điện tử trên màn hình, không gì thêm.
Anh ta bảo Lâm Vân Vân cứ nghỉ ngơi, còn Tô Điềm không bị thương gì, đúng lúc có thể ra ngoài thư giãn.
Nói rồi, ta bước vào phòng Tô Điềm.
Mà lúc này, Tô Điềm đã sớm nhận tin nhắn của Hứa Xương.
Cô ta chấn , phần nhiều là mừng rỡ.
Về sau sẽ không còn ai khiến chồng mình phải bận tâm nữa.
Đứa con trong bụng sẽ là huyết mạch duy nhất của nhà họ Trần.
Mẹ chồng nhất định sẽ để ta thừa kế toàn bộ tài sản, không còn phải sợ phòng hai tranh giành nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Điềm chỉ muốn ăn mừng bằng hai quả pháo.
Trần Lâm tưởng ta vui vì sắp đi đấu giá.
Nhìn cái bụng nhô lên của , ta lơ đễnh đưa tay vuốt nhẹ.
Trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ lạc lõng:
Nếu là dẫn Lâm Vân Vân đi, liệu ấy có vui vẻ như không?
Tối hôm đó, hai người mỗi người một tâm trạng.
Tô Điềm đang lục lọi phòng tôi.
Cô ta mặc chiếc váy của tôi, uốn éo trong lòng Trần Lâm mị hoặc:
“Chồng à, thấy em mặc cái này có đẹp không?”
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi khiến Trần Lâm ho sặc, khẽ nhíu mày.
Anh ta định lên tiếng thì bị ánh mắt uất ức của Tô Điềm chặn lại.
“Xin lỗi chồng, em chỉ muốn át mùi thuốc khử trùng của bệnh viện trên người.”
“Anh thấy em không nên mặc đồ của em dâu phải không? Nhưng đồ em bị ấy hỏng hết rồi, phải đem đi giặt khô…”
Trần Lâm dịu lại, nhẹ nhàng :
“Mặc thì mặc thôi, ấy sẽ không để tâm đâu.”
Hai người lái xe đến hội trường đấu giá.
Trần Lâm vừa đi vừa nhắn thêm vài tin cho tôi.
Nhưng toàn bộ đều bặt vô âm tín.
Khi ánh đèn trong hội trường từ từ tắt, món đồ cuối cùng cũng đưa lên sân khấu.
Người chủ trì đầy thần bí:
“Món đồ độc bản này có tên Sự đơn của một góa phụ, toàn bộ dữ liệu 16GB video, kèm 168 bức ảnh điện giật cưỡng chế! Giá cao nhất sẽ nhận tất cả!”
Vừa dứt lời, đã có người hô giá.
“Nghe là một góa phụ vừa chết chồng xong, chắc hẳn dâm lắm, khéo mà sướng đến trào nước!”
Những lời trêu chọc từ bốn phía vang lên.
Chân mày Trần Lâm giật mạnh.
Dù ảnh trên màn hình đã che kỹ, với nhiều năm sống chung, cảm giác bất an dâng trào.
Anh ta không tự chủ mà bật dậy.
Ngay giây sau, tiếng chuông điện thoại dồn dập kéo trở lại thực tại.
Mẹ gọi, giọng vô cùng hoảng loạn:
“Tiểu Lâm A Vân gặp chuyện rồi!”
Khi bà Trần vội vã chạy đến hội trường, đôi mắt Trần Lâm đã đỏ rực.
Vì bất kể ai ra giá, ta cũng tăng lên gấp đôi.
Giống hệt một kẻ mất lý trí quyết dốc đèn trời.
Không biết thế nào, bên dãy ghế VIP còn lại dường như cố chống đối, cứ tăng giá không ngừng.
Tô Điềm quýnh đến mức xoay vòng tại chỗ, thấy mẹ chồng đến liền lao đến:
“Mẹ, mẹ mau khuyên Uyên đi! Anh ấy định dùng hết gia sản mua ảnh giường chiếu của Lâm Vân Vân!”
“Con đàn bà đó chẳng biết liêm sỉ! Em chồng vừa chết đã ra ngoài hú hí với đàn ông khác! Loại bẩn thỉu như giữ thể diện để gì?!”
Thế bà Trần vốn luôn điềm đạm lại chẳng một lời.
Bà lạnh lùng hất tay Tô Điềm ra, sắc mặt nghiêm nghị đáng sợ.
Khí thế uy nghiêm của người chủ trong nhà ập đến, khiến Tô Điềm theo bản năng lùi lại.
“Mẹ, mẹ sao …?”
Tô Điềm hỏi nhỏ, bà không để ý, mà thẳng tiến về phía Trần Lâm.
Trần Lâm cứ nghĩ bà sẽ ngăn mình lại, vẻ mặt khó xử:
“Mẹ à, dù sao em dâu cũng là người nhà mình. Vinh cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Giúp ấy lúc này là trách nhiệm con phải gánh!”
Chưa đợi mẹ chồng mở lời, Tô Điềm đã gào lên trước:
“Con mụ đó là sao chổi! Hại chết con trai mẹ, giờ lại kéo cả nhà vào họa! Loại người như thế chết cũng không xứng người nhà họ Trần!”
Nghe , Trần Lâm quay sang Tô Điềm đầy sửng sốt.
Giây phút ấy, mới biết thế nào là nỗi nghẹn không thể thành lời.
Sao chổi? Hại chết người thân?
Anh ta vẫn còn sống sờ sờ ra đây, sao có thể đổ hết lỗi lên đầu A Vân?
Trần Lâm định mở miệng phản bác thì thấy bụng Tô Điềm hơi nhô lên.
Lý trí bảo ta: ta đang mang thai, thai chưa ổn định.
Giờ vẫn chưa thể vạch trần tất cả.
Trong lúc còn lưỡng lự, Tô Điềm nghiến răng giật lấy thiết bị ra giá từ tay , đập mạnh xuống sàn.
Thiết bị lập tức vỡ vụn, chớp nháy vài lần rồi tắt hẳn.
Lúc này, tiếng ra giá vẫn chưa dừng lại.
Khi chiếc búa thứ ba gõ xuống, đĩa CD đã bị vị khách bí ẩn phía đối diện mua đi.
Trần Lâm sụp đổ, gào lên một tiếng đầy đau đớn.
Tô Điềm lại nở nụ đắc ý:
“Tôi thấy bán cho người khác là đúng! Để cả thiên hạ biết ta là loại đàn bà gì, thân bại danh liệt, chết cũng cho sạch sẽ!”
Trần Lâm ôm đầu, tuyệt vọng, không hiểu nổi:
“Cô ấy cũng là người nhà họ Trần! Em nguyền rủa người nhà mình chết như sao?!”
Mấy tháng qua Tô Điềm vẫn luôn Trần Lâm nuông chiều, dung túng.
Giờ phút này, ta không thể chịu nổi nữa, gần như buột miệng hét lên:
“Loại tiện nhân đó không cần tôi nguyền rủa cũng sẽ xuống địa ngục! Bây giờ chắc bị thiêu đến mức không còn mảnh xương rồi ,”
Bạn thấy sao?