Tôi Nhận Nhầm Chồng  – Chương 2

Nước canh sền sệt n ,óng r ,át thấm qua băng gạc, tràn vào v ,ết th ,ương.

M ,ủ đ ,e,n sủi bọt, đ ,au đến mức tôi toát cả mồ hôi lạnh, khẽ :

“Có camera, chúng ta đi xem camera đi…”

Gương mặt Tô Điềm thoáng qua vẻ hoảng hốt.

Nhưng Trần Lâm lại cau mày, quát:

“Sự thật rành rành ra đấy! Em chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, cản trở Tô Điềm điều trị đúng không?!”

Tôi liếc ta, không một vết thương.

Còn tôi, bộ dạng nhếch nhác chẳng khác nào đàn bà đ ,ien.

Không có cơ hội giải thích, tôi cầu xin Trần Lâm đưa tôi đi bệnh viện.

Anh ta lạnh lùng hất tay tôi ra.

“Em còn diễn cho ai xem nữa?!”

“Nếu Tô Điềm có mệnh hệ gì, cả đời này tôi cũng không tha cho em.”

Nói xong, ta hung hăng đẩy tôi ra, dìu Tô Điềm bỏ đi.

Cơn đ ,au khắp người ập đến như sóng dữ, tôi tối sầm mặt mày mà ng,ất đi.

Lần nữa tỉnh lại, là do Trần Lâm gọi dậy.

Anh ta trông rất vội vàng, vừa thấy tôi mở mắt đã không cho tôi thời gian suy nghĩ, kéo tay tôi lôi đi.

Bên ngoài trời mưa như trút, tôi bị dội cho ướt lạnh th ,ấ u x ,ư ,ơng.

Có vẻ ta phát hiện tôi phản kháng, nên vội vàng giải thích:

“Chân Tô Điềm bị b ,ỏ,ng nổi bọng nước, em đi cấy da thay ấy đi!”

Tôi sững sờ ta, gắng vùng vẫy phản bác.

Nhưng ta lập tức tát cho tôi một cái trời giáng.

“Em dâu! Em định ầm ĩ đến bao giờ nữa?! Tô Điềm bị phỏng là do em , em lại còn không chịu trách nhiệm à?!”

“Cô ấy là con , chân mà có sẹo thì mặc váy kiểu gì nữa?!”

Giây tiếp theo, tôi bị ta nhét mạnh vào xe.

Cửa xe đóng lại, sắt lạnh cắt rách bắp chân tôi, máu tuôn xối xả.

Trần Lâm chỉ liếc một cái, rồi nhỏ giọng tôi giả vờ.

Trong bệnh viện, bác sĩ khó xử tôi và Tô Điềm.

“Hiện tại chỉ còn một liều thuốc tê, vết thương của Tô thật ra không sâu, có thể không cần ghép da…”

Lời còn chưa dứt, Trần Lâm đã cau mày cắt ngang:

“Thuốc tê để Tô Điềm dùng, không ghép da thì để lại sẹo thì sao?!”

Anh ta cứng rắn đẩy tôi về phía trước, không cho cãi lại mà giục bác sĩ bắt đầu phẫu thuật.

Tôi không có thuốc tê, chỉ có thể để mặc bác sĩ rạch da thịt mình, tôi nắm chặt ga giường, đau đến phát run.

Nhưng nỗi đau trong tim còn dữ dội hơn trên da thịt.

Vì vết thương của Tô Điềm rất nhỏ nên ca phẫu thuật tiến hành nhanh chóng.

Trong phòng bệnh, tôi những băng gạc lớn nhỏ quấn khắp người.

Năm năm hôn nhân, đổi lại chỉ là một người chồng phản bội và một thân thể rách nát.

Do dự thật lâu, tôi bấm vào một số liên lạc đã bị lãng quên trong điện thoại.

“Sư huynh, phòng thí nghiệm của giáo sư còn thiếu người không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng ôn hòa vang lên:

“Thiếu. Anh đến đón em về nhà.”

Nghe giọng quen thuộc ấy, mọi ấm ức kìm nén suốt bấy lâu của tôi phút chốc bùng nổ.

Năm năm trước, tôi vì trượt chân khi câu cá mà rơi xuống sông.

Là Trần Lâm đã cứu tôi. Anh ta tôi từ cái đầu tiên, và chúng tôi nhanh chóng rơi vào lưới .

Ngày ấy, vì ta, tôi đã từ bỏ công việc nghiên cứu mà tôi quý nhất.

Năm năm hi sinh, đến đây là đủ rồi.

Khi tôi đang xem thông tin vé máy bay sư huynh gửi tới, bỗng trước mắt tối sầm.

Tô Điềm vẻ mặt giễu cợt chằm chằm vào màn hình điện thoại, mỉa mai :

“Em dâu à, đúng là biết thân biết phận ghê. Biết chồng chết rồi, ở lại cũng chẳng có chỗ đứng.”

“Hứ, đừng chơi trò mèo vờn chuột với tôi. Cùng là đàn bà, chẳng phải đang định lợi dụng lòng thương của A Uyên để hắn dỗ dành à?”

Tô Điềm lạnh, vỗ bản chẩn đoán bệnh lên mặt tôi.

“Cô ve vãn chồng là đáng đời bị người ta khinh!”

“Đáng tiếc là tôi đã mang thai rồi, A Uyên rất coi trọng đứa trẻ này. Đợi sinh ra rồi, tôi còn có thể xem nó giống em trai hay không nhé!”

Tôi siết chặt nắm tay, tự giễu.

“Được thôi, tôi đợi.”

Sau đó, tôi ngẩng đầu, thẳng vào Tô Điềm, chậm rãi mấp máy môi:

“Người tôi không cần, coi như báu vật. Ghê tởm.”

Rõ ràng ta không hiểu lời tôi, chỉ nghĩ tôi đang khiêu khích, giẫm mạnh gót giày hừ lạnh:

“Cô cứ chờ đấy!”

Điện thoại vang lên một tiếng “đinh đông”, sư huynh lại gửi tới một tin nhắn mới, một tập tin mã hóa.

【Sư muội, giáo sư nghe em chịu quay lại, hỏi em có muốn tham gia dự án tuyệt mật lần này không. Nếu đồng ý, cần xóa bỏ danh tính.】

Gió bên ngoài thổi rít qua những nhánh cây, tờ siêu âm thai mà Tô Điềm để lại bị gió cuốn vào thùng rác.

Tôi không do dự mà đồng ý.

Trần Lâm đã thích trò chết giả, thì tôi dựng luôn hình tượng “vì mà tuẫn tiết” cũng chẳng sao.

Hơn nữa tôi từng mười lần tự tử, giờ giả chết là chuyện hợp lý, không ai nghi ngờ.

Tôi khẽ .

Mở tập tin mã hóa, tôi tự đăng ký cho mình một danh tính mới.

Chiều tối, y tá đang thay băng cho tôi thì Trần Lâm bước vào.

Anh ta băng gạc trên người tôi, trên mặt hiện lên chút áy náy.

Đợi y tá rời đi, ta dịu dàng vén mấy lọn tóc rối trên trán tôi.

“Em dâu, hôm đó là hơi vội, thấy em không sao, nhẹ nhõm lắm.”

Tôi lặng lẽ né tránh tác của ta.

Trần Lâm sững người, vẫn giữ vẻ nhẫn nại:

“Anh là cả, không phải vì thiên vị vợ mình. Nhưng rõ ràng lần này là em sai trước, em xin lỗi Tô Điềm một câu, sau này mọi chuyện sẽ qua hết.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ có người có thể trơ trẽn đến .

Trần Lâm vẫn tiếp tục với vẻ hạnh phúc tột cùng:

“Hơn nữa Tô Điềm đang mang thai, bị em cho ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên. Chẳng lẽ em không có trách nhiệm sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...