Tôi Ngỡ Mình Là [...] – Chương 1

Bạn trai tôi – Trần Gia Xuyên – thi đỗ cao học.

Tôi xót ấy học hành vất vả, nên vẫn luôn chu cấp cho .

Ngay cả tiền học phí, cũng là tôi bỏ ra.

Cho đến một ngày, tôi vô nghe thấy chuyện với đám thân:

“Cô ta chỉ là một đứa học cao đẳng, tưởng bám thằng học cao học như tao là có lời chắc?”

“Sau này cưới tao về rồi cũng chỉ ở nhà chăm con nấu cơm, đến lúc đó chẳng phải tao vẫn phải nuôi ta à?”

Thì ra, trong mắt ta, tôi chỉ là như .

Tôi lặng lẽ hủy liên kết thanh toán với tài khoản , không tiếp tục đóng học phí cho nữa.

Anh ta tức giận, còn lớn tiếng bắt tôi phải tiếp tục chu cấp.

Tôi tát cho một cái:

“Lừa thì tôi nhịn.

Lừa tiền? Đừng hòng!”

1

Tôi đang xử lý tài liệu thì Trần Gia Xuyên gửi tin nhắn qua WeChat, bảo tôi chuyển cho 3000 tệ.

“Hàm Hàm, cần mua tài liệu với mấy thiết bị học tập, em xem có thể giúp không… chỉ ba ngàn thôi, sau này nhất định trả lại.”

Không nghĩ ngợi, tôi chuyển tiền ngay lập tức.

Anh ta nhận tiền trong một giây, gửi lại cả đống sticker hôn hít, rồi còn: “Vợ ơi em”, “Vợ tốt nhất quả đất”.

Tôi , tiếp tục việc.

Không ngờ, chưa bao lâu, lại nhận một tin nhắn khác.

Vừa mở ra, tôi như bị ai đó đập cho một gậy vào đầu.

Trong video, tiếng ồn ào lẫn lộn, giọng Trần Gia Xuyên lại vô cùng rõ ràng.

“Cô ta tưởng ta là ai chứ? Chỉ là đứa học cao đẳng mà cũng đòi sánh vai với tao à?”

“Giờ tao cần tiền còn phải bịa lý do, xem sắc mặt ta.

Đợi tao học xong, mỗi tháng kiếm mười mấy hai chục ngàn, tao ném hết vào mặt ta!

Xem lúc đó còn thấy có đáng không?”

Mấy người hùa theo: “Đúng đúng, Xuyên là sinh viên đại học duy nhất trong làng, giờ lại học cao học, sau này phải tìm một thành phố có bằng thạc sĩ chứ!”

“Lương Hàm, tao cho mày biết, để mày chu cấp tiền học cho tao là nể mặt mày lắm rồi đấy.

Mày tưởng với cái bằng cao đẳng của mày mà có cửa tiếp với người như tao à?”

Video dừng lại ở đó, nước mắt tôi đã lặng lẽ rơi từng giọt.

Người gửi video là Dương San San – học cấp ba của tôi.

Tôi từng kể cho ấy nghe về Trần Gia Xuyên, ta không biết ấy.

Hóa ra ấy đi ăn cùng trai, trùng hợp lại ngồi cùng bàn với Trần Gia Xuyên.

“Lương Hàm, là cũ, tôi khuyên cậu nên đá thằng trai này đi.”

“Tôi cảm ơn.”

Tôi gõ ra một dòng trả lời đầy tê dại, rồi mở lại khung chat với Trần Gia Xuyên.

Trên màn hình vẫn còn dòng tin nhắn vừa mới gửi: “Anh em, vợ ơi!”

Không ngờ, người mà tôi đối đãi thật lòng lại có hai bộ mặt.

Còn tôi thì lại cảm trước những gì mình đã cho ta.

Anh ta cũng là người nông thôn như tôi, điều kiện gia đình tôi hơn hẳn – không chỉ một chút.

Làng tôi là khu du lịch, nhà tôi có hai căn biệt thự nhỏ trong làng.

Còn nhà Trần Gia Xuyên phải đi hơn hai tiếng xe mới đến, bảy người chen chúc trong ba gian nhà gạch đỏ.

Con đường duy nhất để người nghèo đổi đời một cách “ổn thỏa” chính là học hành.

Trần Gia Xuyên cũng không phụ kỳ vọng, thi đỗ đại học chính quy.

Cũng coi như từ ổ gà bay ra phượng hoàng.

Nhưng để nuôi ta học đại học, cha mẹ đã ép chị lớn phải nghỉ học lấy chồng.

Lấy luôn tiền sính lễ để đưa Trần Gia Xuyên đến cổng trường đại học.

Theo lý thì giờ đã tốt nghiệp, kiếm một công việc lương ổn cũng đủ để gánh vác một phần cho gia đình rồi.

Ai ngờ, ta lại thi tiếp lên cao học.

Cha mẹ Trần Gia Xuyên đã không còn tiền cho học nữa.

Em út mới có 13 tuổi, không thể lại ép gả như đã từng với chị .

Nhìn ta tiều tụy vì đi thêm kiếm tiền đóng học phí, tôi thấy xót.

Thế là lấy tiền lương và tiền tiết kiệm ra đóng học cho , cả sinh hoạt phí cũng bao trọn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...