Tim tôi thắt lại – trước đó Trần Tú Khanh từng Trần Tú Quyên hứa cho hắn hai trăm triệu để khởi nghiệp.
Giờ biết tôi không còn tiền, ta bắt đầu nghĩ đến mấy con đường mờ ám.
Nếu ta đứng tên vay vài trăm triệu, thì dù không chung sổ, tôi cũng bị kéo theo.
Quả thật, nước cờ này độc thật.
6
Ban đầu tôi định sau khi ly hôn xong mới chuyện này với ba mẹ. Dù sao thì trong mắt thế hệ trước, ly hôn cũng là chuyện mất mặt.
Nhưng giờ Trần Tú Quyên đã bắt đầu định dùng mấy chiêu trói buộc tôi, thì tôi đành phải nhờ ba mẹ giúp một tay.
Thế là trong bữa trưa, tôi ngập ngừng mãi mới mở miệng:
“Ba, mẹ, con… con định ly hôn với Tú Quyên.”
Tôi vừa dứt lời, tay ba mẹ đang gắp thức ăn liền dừng lại, cả hai cùng ngẩng đầu tôi.
Ba tôi thở dài, mẹ tôi thì đặt đũa xuống bàn.
Tôi nghĩ bụng: Xong rồi, chuẩn bị nghe giảng đạo đây.
Kiểu gì cũng là mấy câu như: “Vợ chồng nào chả có lúc cãi vã”, “nhịn một chút cho êm nhà êm cửa”…
Tôi đang chuẩn bị tinh thần nghe dạy dỗ, thì bất ngờ nghe mẹ tôi :
“Từ lúc con dẫn Đa Đa về đây, ba mẹ đã biết là giữa hai đứa có chuyện rồi.”
“Nói thật nhé, mẹ cũng chẳng ưa gì con bé Tú Quyên đâu. Từ ngày cưới xong, nó chưa từng về nhà thăm ba mẹ.”
“Đã còn không cho Đa Đa về bên ngoại, chẳng phải là trọng nam khinh nữ thì là gì?”
“Còn cái kiểu năm thì mười họa lấy tiền nhà đem cho thằng em trai nó… Hừ.”
“Ly hôn cũng tốt, chỉ tội cho Đa Đa.”
Cả buổi chiều hôm đó, tôi ngồi kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe.
Ba tôi tức đến mức suýt đập vỡ bàn trà, nghiến răng :
“Lúc cưới, sính lễ đều đưa hết cho nhà nó, tưởng đâu nó bị cha mẹ thiên vị nên thương nó, ai ngờ bản thân nó cũng chẳng ra gì!”
“Giờ còn định vay tiền giúp em trai, con coi con rước về cái loại người gì hả?!”
Tôi cúi đầu không gì.
Thanh niên mà, ai chẳng từng lầm người.
Ở nhà thêm hai ngày nữa, tôi quyết định đưa Đa Đa quay về.
Để màn kịch thêm phần thuyết phục, tôi còn mua một bó hoa hồng mang theo.
Trần Tú Quyên đang ngồi xem TV, thấy tôi và Đa Đa bước vào thì thoáng ngỡ ngàng.
Tôi vội lấy bó hoa hồng từ sau lưng ra, đưa cho ta:
“Xin lỗi, là sai. Lần này về nhà, ba mẹ đã mắng cho một trận.”
“Anh nghĩ kỹ rồi, em đúng, em trai em cũng là em trai . Nó khó khăn, là rể thì đúng là nên giúp.”
“Anh xin lỗi. Anh sẽ tìm việc lại, từ giờ chúng ta sống tử tế với nhau.”
Trần Tú Quyên thấy hoa hồng, lại nghe tôi lời xin lỗi chân thành, mắt lập tức đỏ hoe.
Cô ta ôm chầm lấy tôi:
“Không sao, không sao, em tha thứ cho .”
Từ hôm đó, cuộc sống trở lại bình thường.
Tôi mỗi ngày ra khỏi nhà từ sớm, tối mịt mới về, qua đúng kiểu như đang tìm việc.
Trần Tú Quyên mỗi ngày đều hỏi hình xin việc đến đâu rồi.
Mỗi lần ta hỏi, tôi lại kéo mặt xuống, than vãn:
“Giờ thị trường khó lắm, tìm việc như mò kim đáy bể.”
Tôi cúi đầu tỏ vẻ ăn năn:
“Anh sai rồi, không nên tùy tiện nghỉ việc như thế.”
Dù trong lòng Trần Tú Quyên có muốn mắng, bộ dạng tôi như gà trống rũ lông, ta cũng chẳng tiện gì, chỉ còn biết an ủi:
“Từ từ rồi tìm, không phải gấp đâu.”
Sau đó, Hạ Khoa – người ở ngân hàng lại gọi cho tôi.
Cô ấy xác nhận Trần Tú Quyên đã vay khoản vay 200 triệu – đúng bằng số tiền mà Trần Tú Khanh bảo chị hứa sẽ hỗ trợ khởi nghiệp.
Tôi lấy lạ – Trần Tú Quyên không việc , không có lương, không có bảo hiểm, sao có thể vay ?
Hạ Khoa :
“Giờ nhiều chỗ cho vay nhỏ lắm, chỉ cần tải ảnh chứng minh thư lên là duyệt luôn.”
“Nhưng lãi suất thì cao khiếp.”
Tôi giật mình:
“Không phải cho vay nặng lãi đấy chứ?”
“Không không, không phải. Họ vẫn hợp pháp, không tính lãi chồng lãi, chỉ là lãi suất cao hơn ngân hàng bình thường thôi.”
Ôi, Trần Tú Quyên à Trần Tú Quyên.
Nhà đã bắt đầu ăn vào tiền tiết kiệm rồi mà còn có lòng đi vay nợ chỉ để giúp em trai khởi nghiệp.
Cô đúng là… em trai như chồng .
7
Sau khi “tìm việc” xong, tôi bắt đầu mang tiền về nhà mỗi ngày.
Mỗi lần về, tôi lại ra vẻ thần thần bí bí móc ra từng tờ tiền đỏ chói.
Có hôm ba năm triệu, có hôm tám chín triệu.
Trần Tú Quyên mừng rỡ nhận tiền, hỏi tôi kiếm ở đâu ra. Tôi đáp:
“Tìm việc mãi không , nên gọi vài người cũ hỏi xem có đường nào không.”
“Kết quả là Hổ Tử bảo có một cách kiếm tiền nhanh, hỏi có muốn không.”
“Anh nghe đến tiền nhiều thì tất nhiên là đồng ý rồi, thế là góp vốn ăn.”
Trần Tú Quyên gật đầu, hí hửng ôm tiền vào phòng ngủ.
Buổi tối, tôi nghe thấy ta trong phòng tắm gọi điện cho mẹ mình:
“Vâng, bọn con hòa rồi.”
“Anh ấy tìm việc rồi, lương còn cao hơn trước. Một ngày kiếm cả chục triệu ấy.”
“Mẹ yên tâm, vụ khoản vay ấy không biết đâu. Mà kể cả có biết thì sao chứ? Không phải vẫn là ấy phải trả à? Dù sao cũng là nợ chung của vợ chồng.”
“Anh ấy sẽ không đòi ly hôn đâu. Nếu còn dám ly hôn, con lại vay thêm một khoản nữa, haha.”
Bạn thấy sao?