Tôi Nghi Ngờ Mình [...] – Chương 8

22.

Tôi ngồi ăn ở bàn trực với chị y tá.

Cô ấy mải mê uống canh nóng, dù bị bỏng vẫn không chịu dừng miệng.

"Hu hu hu, đã lâu rồi tôi không ăn canh sườn heo, hu hu hu, tôi không muốn ca đêm nữa đâu, mệt mỏi lắm…"

Tôi an ủi ấy: “Không sao đâu, ít nhất cũng có công việc ổn định, vẫn có cơ hội thăng tiến mà.”

Tốt hơn nhiều so với loại NPC đầu đường xó chợ, chưa vào biên chế như tôi.

"Hu hu, tôi than thở thôi, lương thực tập thực sự quá thấp, chỉ có 2500 tệ/tháng, phụ cấp ca đêm chỉ có 14 tệ/ngày! Cô xem có quá đáng không?"

Chị y tá thực tập ở bệnh viện tâm thần túm lấy tôi và phàn nàn một cách cay đắng.

Có lẽ là vì đã lâu không có người bình thường nào chuyện cùng nên bây giờ tôi cảm thấy ấy hơi lải nhải.

Nếu không phải vì đang vội, tôi thực sự muốn nghe ấy kể mấy câu chuyện của bệnh viện tâm thần.

Hồi còn đi học, tôi thích xem tất cả các loại phim kinh dị và tiểu thuyết cùng thể loại, hình như nhờ thế mà tôi đã quen một người nào đó…

Sau khi nghe chị y tá phàn nàn một lúc, tôi đồng hồ trên tường của bàn trực, đã hơn 11 giờ 40.

Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tôi còn phải lên phòng 206 để phát hộp cơm bento*. Có gì lần sau… tôi lại đến nghe chuyện nhé.”
[*Bento: 弁当 ("Biện Đương") bentō: là một bữa ăn chuẩn bị sẵn để mang đi, trong đó sẽ có cơm và các món ăn kèm khác như: thịt, cá, rau củ,... Chúng cho vào một chiếc hộp và sắp xếp, trang trí sao cho hợp lý và đẹp mắt.
Bento có nguồn gốc lâu đời tại Nhật Bản, từ thời Kamakura những năm 1185 - 1333, bento đã xuất hiện và tồn tại đến ngày hôm nay. Chúng xem như một nét đặc trưng của ẩm thực tại nước này.]

Nếu có lần sau.

rồi, đi trước đi, uống canh xong tôi cũng phải đi kiểm tra phòng bệnh."

Chị y tá uống nốt một ngụm canh sườn heo còn lại rồi mỉm với tôi: “Cô biết đấy, không thể rời xa mấy người bệnh nhân tâm thần này lâu , mỗi đêm đều phải kiểm tra mấy lần, nếu không sợ là sẽ xảy ra tai nạn."

Tôi gật đầu và ấy bước vào một phòng bệnh.

Sau đó là những âm thanh kỳ lạ của cưa máy và roi da cùng với tiếng hú của ma quỷ và sói khi chúng rượt đuổi và bỏ chạy.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng 102 và đóng cửa lại một cách cẩn thận.

Thời gian không còn nhiều, tôi phải nhanh chóng lên tầng trên.

23.

Cầu thang cũng đầy sương mù.

May mắn thay, sương mù không mang lại cho tôi cảm giác khó chịu nào, ngoại trừ hơi lạnh.

Tôi bước nhanh lên tầng, đi qua đủ năm phòng rồi bước đến trước cửa phòng 206.

Vì đang vội nên gõ cửa xong, tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"Xin chào, Tiểu Mỹ có ở đó không? Hộp cơm của đã giao tới…"

Cùng với giọng của tôi, một trong phòng hét lên: "A——"

Tiếng hét cũng tôi giật mình.

Một run rẩy thò đầu ra khỏi chăn ở giường tầng phía bên trên trong phòng ngủ: "Cô... là ai?"

Tôi sửng sốt.

Phòng 102 và 104 không biết thì cũng bỏ qua đi tại sao Tiểu Mỹ lại không biết.

Không phải ấy vẫn liên lạc với trai gầm giường trên wechat sao?

Trước câu hỏi của tôi, Tiểu Mỹ xuống giường, có chút xấu hổ: “Miệng lưỡi đàn ông đều là quỷ lừa gạt, chưa kể đó miệng quỷ nam, là quỷ trong quỷ nha. Làm sao mà tôi tin .”

Hóa ra ấy cũng , cho rằng trai của ấy chỉ đang chơi trò thú giữa những cặp đôi nhau.

Tôi lấy hộp cơm từ trong giỏ và mở ra: “Đúng , ấy tất cả các món ăn, một tô cơm lớn đầy ắp.”

Tiểu Mỹ hộp cơm, rất cảm , lập tức lấy điện thoại di ra gọi cho trai gầm giường.
"Hu hu hu, thật tốt bụng và ân cần."

Ngay lúc hai người đang mải mê tâm sự, một ma nữ tóc dài từ trong tủ bò ra, lặng lẽ ngồi xổm trước hộp cơm .

24.

Dọa tôi sợ một phen.

Tiểu Mỹ vội vàng che micro điện thoại lại, giải thích: “Bạn cùng phòng của tôi, chính là cùng phòng trong truyền thuyết ấy.”

Người cùng phòng với mái tóc dài che kín mặt lộ ra vẻ cực kỳ thèm muốn hộp cơm Tiểu Mỹ từ chối đưa nó cho ấy: "Những cái khác đều , trừ cái này!"

Bạn cùng phòng tóc dài không gì mà chỉ im lặng cúi đầu.

Trông có vẻ rất thất vọng.

Tôi nghĩ một hồi, lục tìm hai quả táo trong giỏ rồi đưa cho ấy.

"Đây, cái này cho ."

Ma nữ tóc dài ngẩng đầu lên.

Tôi hơi sợ khi ấy - có một mái tóc che kín phía trước và phía sau, như không có mặt.

Ma nữ tóc dài lại im lặng cầm lấy quả táo.

Thay vì ăn, ấy lại trèo lên ban công, một lúc sau, đột nhiên lấy một cái chai đặt trước mặt tôi.

Tôi: "Đây là cái gì?"

Tiểu Mỹ, người đang vừa chuyện điện thoại vừa ăn hộp cơm đã dành thời gian giải thích cho tôi: "Ồ, đây là loại dầu gội thích của cậu ấy. Nhờ loại này mà mái tóc cậu ấy mới sáng bóng như kia."

Tiểu Mỹ : “Cậu ấy tặng nó cho đó, là quà cảm ơn vì quả táo.”

Tôi lấy hết dũng khí thẳng vào mái tóc của ma nữ tóc dài.

Tóc ấy thực sự trông có vẻ tốt hơn của chị váy đỏ.

, tôi im lặng một lúc, đưa tay lấy lọ dầu gội trên bàn cho vào giỏ.

Tôi muốn đưa cái này cho chị Tiểu Hồng.

Bây giờ là 11:58.

Tôi thu dọn đồ đạc, vội quay người bỏ chạy không quên dặn Tiểu Mỹ: “Đổi điện thoại di khác có chức năng gọi video đi!”

Vừa , tôi vừa lao ra khỏi phòng 206, liều mạng chạy về phía phòng 103.

Vẫn còn hai phút nữa, có lẽ vẫn chưa quá muộn!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...