Tôi Nghi Ngờ Mình [...] – Chương 7

19.

Tôi mò mẫm đi dọc theo bức tường về hướng phòng 104, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa.

"Xin chào, có ai ở đó không?" Tôi gõ cửa.

Sương mù dày đặc đến nỗi tôi thậm chí không thể thấy bàn tay mình đang gõ cửa.

Có một chút lạnh.

Cánh cửa phòng 104 vẫn im lặng nên tôi gõ cửa lần nữa.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi thử đẩy cửa bước vào, tôi ngạc nhiên vì nó rất dễ dàng bị đẩy ra.

Tôi hơi khó chịu: “Thịt bò tiêu đen và kem của đã đến rồi.”

Quá đáng, muốn tôi giao đồ cho lại không chịu mở cửa cho tôi.

Tuy nhiên sau khi tôi bước vào phòng, sương mù trên cơ thể tôi đã tự tan đi.

Đứng sau cánh cửa phòng 104 là một người thợ bánh tóc vàng với vẻ mặt đầy sự khó tin: "Trời ơi, thực sự có thể đi qua ! Còn có thể mở cửa!"

Tôi khó hiểu: “Anh cũng không có khóa cửa mà!”

Nói xong, ngay trước mặt người thợ bánh tóc vàng, tôi lại mở cánh cửa phòng 104.

Anh ta há to miệng: "Không thể tin !"

Anh lập tức đưa tay về phía cánh cửa đang mở, lại bị lớp sương mù dày đặc chặn lại, căn bản không thể tiến về phía trước.

Tôi cũng bị sốc.

Tôi lại đi ra ngoài hành lang - không vấn đề gì, sương mù bao quanh tôi không giữ tôi lại.

Người thợ bánh tóc vàng cố gắng đuổi theo tôi sương mù giống như một khối cao su mềm ngăn cách giữa tôi và ta một cách chắc chắn.

Anh ta không thể theo kịp tôi.

Cuối cùng tôi quay lại và bước vào phòng 104.

Người thợ bánh tóc vàng cầm một chiếc bánh mì mới nướng kẹp với những miếng thịt bò tiêu đen.

Vừa ăn vừa rơi nước mắt, với tôi: "Thật kinh ngạc, theo quy định thì NPC không rời khỏi bối cảnh của mình."

NPC?

NPC gì cơ?

20.

Người thợ bánh tóc vàng bóc ổ bánh mì ở kệ trên cùng của tủ kính, để lộ đầu người bên trong.

Đồng thời đưa cho người này một cây kem.

Rồi với ấy: "Tôi quên mất tay đang ở trong chiếc bánh mì nào rồi, có thể tự tìm."

Cái đầu trong chiếc bánh mì có chút khó chịu: "Tôi đã bảo cậu hãy chăm chỉ nâng cao trình độ của mình, đừng để ra chiếc bánh mì nào cũng xấu như nhau! Bây giờ thế nào tìm thấy ! Khó chịu!"

Người thợ bánh tóc vàng quay đầu lại với vẻ mặt hăm dọa: "Nếu còn ồn ào, tôi sẽ băm nhỏ rồi cho vào bánh mì!"

Bánh mì đầu người không sợ ta chút nào: “Cũng không phải là chưa từng bị băm nhỏ!”

Họ cãi nhau cho đến khi chiếc bánh mì đầu người tìm tay của ta và ăn kem một cách mãn nguyện.

Sau đó người thợ bánh tóc vàng với tôi: “Tôi tưởng vừa rồi các muốn cãi nhau nên mới thuận theo trò để nhượng bộ, nhờ mang cho tôi mấy thứ.”

Anh cắn một miếng bánh sandwich thịt bò, cảm rơi nước mắt.

"Nếu tôi biết thực sự có thể đến đây, tôi đã nướng bánh burrito* rồi… Bánh burrito ăn cùng thịt bò là sự kết hợp hoàn hảo."
[Burrito (tiếng Anh: /bəˈriːtoʊ/, tiếng Tây Ban Nha: /buˈrito/) là một món ăn trong ẩm thực Mexico. Bánh gồm lớp vỏ bên ngoài bằng bột mì trộn ngô rán, bọc bên trong là phần nhân bánh, có thể có thịt, trứng gà, rau sống, cà chua, dưa chuột và các loại sốt, tương ớt kèm theo.]

Nhưng lúc này tôi cũng không thèm nghe sự kết hợp ngon lành của ta, chỉ tập trung hỏi: "Anh NPC là có ý gì?"

Thợ bánh tóc vàng mỉm , đôi mắt xanh có chút mê người: "Xin lỗi, quy tắc của NPC không cho phép tôi , vẫn chưa nghĩ ra sao?

21.

Vẫn chưa nghĩ ra cái gì cơ?

Sau khi rời khỏi phòng 104.

Nhìn lại làn sương mù ở hành lang, tôi nhận ra rằng không giống như việc chặn người thợ bánh tóc vàng, sương mù dường như chỉ bao quanh tôi.

Mặc dù nó sẽ chặn tầm không hề cản đường tôi.

Tôi bước qua phòng 103, do dự không dám vào.

Tiếp đó đi đến phòng 102.

Phòng 102 rất ồn ào.

Đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng ma khóc, tiếng sói xen lẫn với tiếng người , ca hát.

Chỉ đến khi một trẻ hét lên thì tiếng hét mới dừng lại.

Tôi gõ cửa không có ai trả lời.

Lần này tôi không hề tức giận, bởi vì theo những gì người thợ bánh tóc vàng , họ không thể mở cửa và đi lại giữa hành lang.

Chỉ là không biết lúc đó bà nội Thôi đã ra ngoài bằng cách nào.

Tôi đẩy cửa phòng 102, đón chào tôi là tiếng gầm của “sư tử Hà Đông”.

Nữ y tá ở bệnh viện tâm thần phòng 102 tưởng nhầm tôi là một tù nhân “vượt ngục”, vừa bắt tôi là bắt đầu khiển trách.

Cho đến khi ấy phát hiện ra tôi không có tên trong danh sách bệnh nhân của mình.

Vẻ mặt cũng ngạc nhiên như người thợ bánh tóc vàng: "Cô đến từ phòng 103... thực sự đã bước ra à?"

Tôi những bệnh nhân tâm thần với tư thế kỳ lạ phía sau và rụt cổ lại.

"Đúng."

"Làm thế nào mà ra ngoài ?"

"Chỉ cần... mở cửa và bước ra ngoài."

Nữ y tá đem nhốt tất cả bệnh nhân tâm thần vào phòng bệnh.

Mặc dù từ bên ngoài hành lang, các phòng 102, 103 và 104 đều có cùng kích thước với nhau không gian bên trong lại hoàn toàn khác nhau.

Phòng 103 là nhỏ nhất, có một phòng ngủ, bếp nấu và phòng tắm, có diện tích khoảng 30 đến 40 mét vuông.

Phòng 104 thì lớn hơn một chút, khi bước vào là một tiệm bánh trang trí đẹp mắt, ánh sáng không tốt lắm.

Đánh giá từ vẻ ngoài của người thợ bánh tóc vàng thì ít nhất phải có một phòng nướng bánh ở phía sau bếp.

Phòng 102 thậm chí còn lớn hơn, ngay lối vào là bàn trực của y tá, đối diện bàn trực là hành lang dài có nhiều khu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...