10.
Mọi người cùng nhau bàn bạc, trằn trọc một lúc lâu.
Một nhóm người nữa lại tới.
Vừa bước vào đã thấy một đám ma quỷ đang ngồi xổm giữa phòng, chuyện rôm rả.
Liền mắng chửi: "Cái bộ này viết tệ quá! Vừa mở đầu đã thông báo đây là quỷ à? Không có một chút hồi hộp nào cả!"
Nói xong rồi quay người đi ra ngoài, đóng sầm cửa thật mạnh.
Chị váy đỏ và bà nội băm thịt kéo tôi vào phòng tắm, kiểm tra cơ thể tôi từ trên xuống dưới tận 3 lần.
Cuối cùng xác nhận —
"Đáng tiếc, không phải cư dân chính thức, đêm nay sẽ phải rời đi."
Tôi run rẩy : “Tôi phải rời đi… là rời đi đâu?”
"Không biết."
Anh trai gầm giường nhún vai: “Bình thường chỉ đến một lần, thỉnh thoảng có người đến hai lần, rất hiếm.”
Ông cơ bắp trên ghế sofa da người cố an ủi tôi:
“Tôi thấy những người biến mất dưới ánh sáng trắng, đồng đội của họ cũng không thấy đau buồn. Còn không bằng khi tôi qua đời, mấy người em của tôi thương tâm lắm.”
Ông ấy : “Có thể thấy việc đăng xuất không phải là bi kịch”.
Sau khi xong, ông bổ sung thêm: “Dù sao thì không có gì tệ hơn cái ch.ết.”
Tôi cảm thấy mình như an ủi cũng có vẻ không phải thế, bởi vì ——
“Tôi không nhớ mình đã ch.ết như thế nào.”
Ch.ết một cách ngớ ngẩn cũng , lần thứ 2 đăng xuất vẫn như thế là sao.
Tôi khổ quá mà!
11.
Mọi người đều không thể tìm ra cách để cứu tôi.
Vì họ quyết định tổ chức tiệc chia tay cho tôi trước mười hai giờ đêm nay.
"Tốt xấu gì cũng là cư dân của phòng 103 chúng tôi. Mặc dù chỉ ở đây một ngày chúng tôi vẫn muốn tạm biệt đàng hoàng.”
Tiểu Bảo : “Mặc dù chị không nhớ mình lúc ch.ết trông như thế nào, ít nhất có thể nhớ lúc đăng xuất trông mình như thế nào.”
Tôi: "……"
Tôi lại cảm ơn quá.
Rất là an ủi luôn.
Mọi người đều cố gắng hết mình để góp phần vào bữa tiệc chia tay.
Chị Tiểu Hồng vẫy vẫy cái tay áo dài, trên người tôi xuất hiện một chiếc váy hai dây nhỏ có nơ đỏ.
Cô ấy rất tự hào: “Thế nào? Tôi thấy những người đến đây rằng kiểu dáng này ưa chuộng nhất năm nay.”
Tôi chạm vào chiếc nơ trên tóc, cảm thấy khá thích nó.
Tôi chỉ không biết liệu mình có thể mang nó đi cùng hay không.
Tiểu Bảo từ trong tủ lạnh lấy ra sáu que kem khác vị: "Chị cứ thỏa mái lựa chọn! Muốn ăn gì thì ăn!"
Tôi đã chọn vị chocolate. Không biết tại sao tôi nghĩ vị này sẽ rất ngon.
Bà nội Thôi lẩm bẩm rồi đi vào bếp: “Thịt cừu thì sao, hay là muốn thịt bò?”
Ông ghế sofa bọc da người quay tôi lại : “Cứ kệ bà nội Thôi, cách bà ấy chuyện là như thế đấy.”
Nói xong thì sử dụng chức năng massage của ghế để giúp tôi thư giãn toàn bộ cơ thể.
Nói gì thì , thực sự rất thoải mái.
Cuối cùng trai gầm giường không biết từ đâu lấy ra một chiếc điện thoại di .
Mở giao diện trò chuyện, có chút ngượng ngùng hỏi tôi: "Cô muốn nghe bài gì? Bạn tôi hát hay lắm đấy."
Một ngụm kem nghẹn trong cổ họng tôi.
"Cái gì? Anh có á?"
12.
Anh trai gầm giường tỏ vẻ không vui.
"Nghe cái cách này, vì sao tôi không thể có ?"
Anh vuốt mái tóc vàng của mình, : “Tôi từng rất nổi tiếng với các đó.”
"Không không không, ý tôi là vẫn có thể liên lạc với mình à?"
Tôi vội vàng giải thích rằng bản thân không có ý đó.
Tôi bị sốc trước giao diện trò chuyện mà ấy mở ra tôi không quá ngạc nhiên với giao diện phát lại bản ghi âm.
Anh trai gầm giường liếc tôi, cảm thấy rất kỳ quái: “Đương nhiên có thể, chưa từng dùng điện thoại di à?”
Tất nhiên là tôi đã từng sử dụng điện thoại của mình rồi!
“Nhưng chẳng phải đã thành ma rồi sao?” Tôi ngạc nhiên kêu lên.
Vậy thì sao vẫn có thể liên lạc với của mình?!
"Phụt ha ha ha ha!"
Người lên tiếng trước trai gầm giường chính là chị váy đỏ.
Tiểu Hồng vỗ mạnh vai tôi, lớn: “Tiểu Tân, em thật dễ thương! Anh ấy có thể chuyện với của mình, tất nhiên là vì —”
"Bạn của ấy cũng là ma!"
Anh trai gầm giường giải thích: "Cô ấy sống ở phòng 206, ngay ở trên tầng của chúng ta… sát vách."
“…” Tôi há hốc miệng, mất một lúc lâu không gì.
Cho đến tận khi kem trên tay tan chảy, tôi mới nuốt một ngụm nước miếng.
Chậm rãi nhả từng chữ một hỏi bọn họ. "Vậy là có rất nhiều… ma quỷ khác sống ở đây à? Mọi người vẫn có thể ra ngoài sao?"
Bạn thấy sao?