Tôi Nghi Ngờ Mình [...] – Chương 11

32.

Khi trí nhớ của tôi quay trở lại, sương mù dần dần tan đi.

Cuối cùng, tôi đi đến cuối hành lang tầng một, ở đó có một luồng ánh sáng trắng.

Bên trong còn có một bóng người đứng đó.

Tôi loạng choạng đi về phía ánh sáng trắng dường như luôn có một màn sương dày đặc cản trở tôi không thể tiến lên phía trước.

Dù không thể chạm vào tôi vẫn có thể rõ hình dáng ấy.

Chính là Lạc Thiên Minh.

Thực sự là ấy.

Anh trông hốc hác hẳn đi.

Rõ ràng chỉ mới đôi mươi râu ria lởm chởm trên mặt và quầng thâm dưới mắt khiến trông già đi rất nhiều.

Tôi gào khóc gọi tên ấy dường như không thể nghe hay thấy.

Anh chỉ đang đâu đó với đôi mắt đỏ hoe.

Tôi cố kìm nước mắt, cẩn thận lắng nghe những gì ấy .

Anh :

"Tiểu Tinh, cầu xin em, tỉnh lại đi có không?"

"Tiểu Tinh, xin lỗi, xin lỗi, không nên mời em đi đến nhà hàng kia."

"Tiểu Tinh, đừng bỏ lại một mình, cầu xin em, đừng bỏ một mình ở lại đây."

"Tiểu Tinh, em đã muốn độc giả đầu tiên của mà, không có em ở đây, đến một chữ cũng không viết ."

"Tiểu Tinh, cầu xin em…"

33.

Tôi đã nhớ lại tất cả mọi thứ.

Lạc Thiên Minh và tôi ở bên nhau khi còn đang học đại học.

Hôm đó tôi vô nhặt thẻ thư viện ở nhà ăn của trường và đã để lại thông tin liên lạc của mình trong sổ lost and found ở đó.

Lạc Thiên Minh vì lấy lại thẻ thư viện nên đã mời tôi một cốc trà sữa để bày tỏ lòng biết ơn.

Chúng tôi quen nhau. Dần dần vì cùng trường và chung sở thích nên chúng tôi có thể tâm sự với nhau về mọi chuyện.

Sau đó, tỏ với tôi và tôi đồng ý.

Tôi rất hạnh phúc khi ở bên Lạc Thiên Minh. Mặc dù phải đối mặt với sự chia ly khi tốt nghiệp và sự khó khăn khi bước vào nơi việc cảm của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.

Lạc Thiên Minh vừa học vừa vừa viết tiểu thuyết, ấy sẽ để lại dấu ấn của tôi ở mọi góc cạnh của cuốn tiểu thuyết.

Ví dụ, học tiểu học của nhân vật chính tên là "Tiểu Tinh", tên cửa hàng hoa là "Nhà kính trồng hoa Tinh Ngữ" và những tờ giấy dán trên túi bánh mì có hình ngôi sao…

……

Qua ánh sáng trắng, tôi thấy Lạc Thiên Minh ở bên giường bệnh, theo cầu của bác sĩ, vừa xoa bóp cơ bắp cho tôi vừa gọi tên tôi.

34.

Hôm tai nạn xảy ra, Lạc Thiên Minh đã tỏ vẻ thần bí mời tôi đến một nhà hàng.

Chính là cái nhà hàng mà chúng tôi đã muốn đến từ lâu. Khi mới tốt nghiệp, chúng tôi luôn trong trạng thiếu tiền nên thường mua bánh mì giảm giá vào buổi tối ở chỗ đối diện nhà hàng.

Sau đó ngồi xổm trước tiệm bánh mì, vừa ăn vừa mạnh miệng tuyên bố: “Sau này kiếm tiền nhất định phải đi ăn một bữa!”

"Hai phần thịt bò tiêu đen! Sườn cừu thì là với rượu vang đỏ!"

Vào thời điểm đó với thu nhập bình quân chỉ có 2000 tệ thì đi ăn nhà hàng đúng là một giấc mơ xa vời đối với chúng tôi.

Sau khi nhận lương thì lần lượt phải trả tiền nhà, mua máy tính, mua vé xe buýt về quê, mua thêm bàn ghế, mua đồ dùng cho gia đình…

Tốc độ kiếm tiền không đuổi kịp tốc độ tiêu tiền.

Thu nhập ít ỏi khiến chúng tôi phải nỗ lực rất nhiều chúng tôi vẫn chưa thực hiện lời hứa đó.

Lạc Thiên Minh cảm thấy có lỗi nên sau giờ tan sở càng chăm chỉ viết tiểu thuyết hơn.

Sự chăm chỉ đã đền đáp, cuối cùng tiểu thuyết của cũng trở nên hot hơn, từng chút một leo lên bảng xếp hạng và nhận nhiều đánh giá tốt.

Đó cũng là lúc quyết định cầu hôn tôi vào ngày thứ 1999 chúng tôi quen nhau.

Thực ra tôi đã có linh cảm trước nên hôm đó cũng ăn mặc chỉnh tề, đặc biệt về sớm và thậm chí còn đi taxi thay vì đi tàu điện ngầm.

Nhưng.......

Vì quyết định nhỏ này mà tôi đã không thể đến nhà hàng Tây và chính tai nghe lời cầu hôn của Lạc Thiên Minh.

35.

Tôi ngồi xuống cuối hành lang và khóc lớn.

Tôi mừng vì bản thân đã không thực sự bỏ rơi Lạc Thiên Minh một mình, tôi vẫn có thể thấy ấy.

Nhưng tôi bị kẹt ở chỗ này và không thể thoát ra .

Các NPC bị mắc kẹt trong phòng.

Còn tôi bị mắc kẹt trong tòa nhà này.

Tiếng gào khóc của tôi khiến các NPC trong phòng bồn chồn.

Từ bên trong phòng 103, tiếng hét của chị mặc áo đỏ vang lên: "Không ! Tôi phải ra ngoài cứu Tiểu Tinh!"

Sau đó là tiếng đập cửa điên cuồng.

Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.

Tôi không thể tin sang với đôi mắt ngấn lệ - chính bà nội Thôi là người mở cửa.

Phía sau bà, chị váy đỏ và trai gầm giường cùng chết lặng.

Bà nội Thôi đẩy cửa bước ra, bà đến bên tôi, nắm lấy tay tôi dỗ dành: “Cháu ngoan của bà, đừng khóc, chúng ta không khóc nữa.”

Đôi mắt của bà tràn đầy dịu dàng và thương, không hề giống với vẻ ngốc nghếch thường ngày.

Chị váy đỏ và những người khác sửng sốt: “Lần trước bà nội Thôi cũng là vì nghe thấy tiếng cháu khóc nên mới mở cửa.”

Sau đó họ lạc vào trong sương mù dày đặc.

Chỉ là lần này thì khác, sương mù ở hành lang tan đi, bà nội Thôi cũng không bị lạc.

Chị váy đỏ đau lòng, bước ra theo bà Thôi: "Ch.ết thì ch.ết! Cũng không phải là chưa từng ch.ết!"

Cô ấy lao đến bên tôi trong tích tắc, dừng lại một giây rồi sửng sốt: "Không sao! Tôi không bị sao cả!"

Ngay sau đó, trai gầm giường và ông ghế sofa da người cũng cùng Tiểu Bảo bước ra.

Cửa phòng 102 và 104 cũng mở ra, y tá trực ca đêm cầm một ống tiêm để ngăn cản những bệnh nhân tâm thần đang háo hức muốn thử, hét lên với chị váy đỏ.

"Đưa Tiểu Tinh tới đây! Tôi tiêm cho ấy một mũi!"

Hả?

Tôi chưa kịp phản ứng thì người thợ bánh tóc vàng ở số phòng 104 đã đưa mấy người “nhân bánh” của mình ra ngoài, cùng với chị áo đỏ đẩy tôi về phía y tá.

Chị y tá cầm ống tiêm lên, dứt khoát đâm mạnh vào cánh tay tôi.

Cùng lúc đó, tất cả cửa phòng đều mở ra.

Mọi người lần lượt lao tới, lộ ra "giá trị sợ hãi" trên cổ tay.

Vô số ngôi sao nhỏ bay ra khỏi cổ tay mọi người, tụ vào ống tiêm của chị y tá.

Luồng ánh sáng ấm áp sưởi ấm tứ chi và cơ thể tôi, tôi cảm thấy mình trở nên rất nhẹ nhàng như thể sắp nổi lên.

Bà nội Thôi vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Không đau, không đau, con phải ăn uống điều độ và trưởng thành thật tốt…”

Chị váy đỏ rưng rưng nước mắt: "Tiểu Tinh, tạm biệt hẹn… Không, chị sẽ không gặp lại em nữa, sau này em phải luôn khỏe mạnh nhé."

Anh trai gầm giường nắm tay Tiểu Mỹ với vẻ mặt cảm kích: “Tiểu Tinh, cảm ơn , và Lạc Thiên Minh đã tạo ra chúng tôi, cho chúng tôi một cuộc sống khác.”

Anh thợ bánh tóc vàng dựa vào cửa với tôi: “Khi em quay về hãy với Lạc Thiên Minh đừng thêm thứ kì lạ vào bánh mì của tôi nữa.”

Tôi vô thức gật đầu, giây tiếp theo, tôi hoàn toàn bất tỉnh.

36.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì tôi đang ở khu bệnh viện.

Tôi vẫn không thể mở mắt, chỉ có thể cố gắng cử các ngón tay.

Sau đó tôi nghe thấy giọng quen thuộc của Lạc Thiên Minh hét lên: "Bác sĩ! Y tá! Bạn tôi tỉnh rồi! Tiểu Tinh tỉnh rồi!"

Các bác sĩ và y tá đã đến sau khi biết tin, tôi dần dần lấy lại sức và mở mắt.

Trước mắt tôi, Lạc Thiên Minh giống hệt bóng người tôi thấy ở cuối hành lang lúc đó, hốc hác và gầy gò.

Các bác sĩ và y tá đang khám cho tôi.

“Đúng , đã vượt qua cuộc phẫu thuật nên còn có hy vọng.”

“Này, chỉ số thể chất không tệ đâu.”

Lạc Thiên Minh nắm lấy tay tôi, không dám rời mắt.

Tôi giơ tay còn lại lên và chạm vào mặt ấy.

Râu mọc dài rồi.

"Lạc Thiên Minh..."

"Anh ở đây, Tiểu Tinh, ở đây!"

Lạc Thiên Minh hưng phấn.

Tôi từng chữ một: “Anh, tại sao, không…”

"Tại sao không cái gì?"

"... không cập nhật?"

Hả?

Lạc Thiên Minh chưa từng nghĩ tới việc tôi hôn mê suốt một tháng, lúc tỉnh lại, điều đầu tiên tôi hỏi lại chính là vì sao tiểu thuyết không có cập nhật.

"Anh…. Anh sẽ cố gắng ra nhiều chương hơn."

Lạc Thiên Minh ngơ ngác vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của ấy, tôi mỉm :

"Đồ ngốc… Em đã quay lại rồi."

Cảm ơn.

Chính vì của mà linh hồn em vẫn có nơi để hướng về.

37. Ngoại truyện

Sau khi tôi xuất viện, Lạc Thiên Minh lại tiếp tục cập nhật tiểu thuyết.

Trong bài viết của mình, ấy kể về vụ tai nạn xe hơi của tôi và việc ấy đã cầu hôn tôi thành công.

Độc giả lần lượt để lại tin nhắn: “Chúc phúc 999”.*

[*Số 9 trong chính là vĩnh cửu, bất tử, không chia lìa. Giống như việc các chàng trai thường tặng cho mình những đóa hoa hồng với số lượng hoa gắn liền với số 9.
» 9 bông hoa – Anh em.
» 19 bông hoa – Luôn chờ đợi đến khi nhận từ .» 99 bông hoa – Tình trọn vẹn, không thay lòng.
» 999 bông hoa – Tình vĩnh cửu.]

"Tác giả nhất định phải hạnh phúc nhó!"

"Đại nạn không ch.ết ắt có hậu phúc**! Tặng một huy chương vàng để ghi nhận!"

[**大难不死,必有后福: một người khi gặp phải tai họa lớn mà không bị ch.ết, trong tương lai sẽ hưởng đại phúc.]

Hầu hết các đánh giá không hay, thường xuyên là về việc tác giả viết còn sai sót và có nhiều chi tiết không liên quan.

Ví dụ, nếu ma nữ váy đỏ ở chương 103 treo cổ t.ự t.ử thì phải ghi rõ cụ thể là cốc trên bàn chứa đầy rượu đỏ chứ không phải nước đun sôi.

Độc giả phàn nàn: "Cạn lời, sao trên bàn lại có một ly rượu vang đỏ!"

Nhưng Lạc Thiên Minh vẫn viết như .

Bởi vì —

Nếu bà nội Thôi giúp mở cửa thì chị váy đỏ vẫn có thể đi qua hành lang mà không bị sương mù dày đặc cản trở rồi kiếm thợ bánh tóc vàng ở phòng 104 uống rượu.

Trong phòng tắm ấm áp của phòng 103 có thêm nhiều chức năng khác nhau cùng với sữa tắm và sữa dưỡng thể.

Thuận tiện cho ông ghế sofa da người trong việc bảo trì cơ thể của mình.

Ngoài ra, trong tủ lạnh còn có một ít sữa và phô mai que mà trẻ em thích.

Tôi đã đổi điện thoại cho trai gầm giường và Tiểu Mỹ sang kiểu dáng mới nhất có chức năng gọi video.

Trong căn phòng 406 mới mở có một bé dễ thương với con búp bê trên tay đang tìm kiếm gia đình.

Nếu kỹ, lông mày và đôi mắt của bé thực sự trông hơi giống bà Thôi.

(XONG)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...