Quay lại chương 1 :
Tay thậm chí còn luồn vào trong áo nữa.
Tôi thật sự muốn tự mình một cú.
Sao mà vô dụng trời.
Tôi định rút ra khỏi người , ai ngờ mới vừa trở mình đã ngã bịch xuống đất vì tác quá mạnh.
Tiếng rất lớn, khiến Chu Cảnh Hoài giật mình tỉnh dậy.
Anh lập tức nhảy xuống giường đỡ tôi dậy.
Tôi xấu hổ quá nên đổ hết trách nhiệm lên đầu .
“Anh đạp tôi xuống giường đấy, đau chết đi .”
“Phải bồi thường thêm tiền.”
Chu Cảnh Hoài có vẻ không ngờ tôi sẽ , cũng không phản bác, chỉ nhỏ giọng xin lỗi.
Còn nhất định sẽ bồi thường cho tôi.
Tôi vừa định đáp lại thì chuông cửa vang lên.
10
Tôi và Chu Cảnh Hoài nhau.
Hiếm lắm mới thấy trong mắt lộ vẻ hoảng loạn.
Còn tôi thì trong đầu bắt đầu chạy nhanh như CPU, đoán xem giờ này ai đến nhà mình.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có hai khả năng.
Một là tôi.
Hai là nhỏ thân từ bé – Kiều Ngư.
Nhưng mà không kể là ai trong hai người, đều không thể để họ biết Chu Cảnh Hoài đang ở nhà tôi!
Tôi hoảng loạn đến mức chẳng còn quan tâm đau hay không, lập tức đẩy Chu Cảnh Hoài ra rồi đứng dậy.
Trước khi ra khỏi phòng, tôi còn quay lại dặn :
“Nhớ kỹ, đừng ra ngoài, cũng đừng lên tiếng.”
Chu Cảnh Hoài đứng đó, mặc chiếc đồ ngủ rộng thùng thình của tôi, vẻ mặt như mất hết hy vọng sống — trông buồn một cách kỳ lạ.
Nhưng tôi chẳng có tâm trí nào để , kéo lại áo ngủ rồi ra mở cửa.
Mở cửa ra thấy người đến là đối tượng xem mắt của tôi – Tống Miễn.
Tôi chỉ dám hé cửa một khe nhỏ, không cho ta bước vào.
Thấy là ta, tôi hơi ngạc nhiên.
“Sao lại đến đây?”
Dù gì thì chúng tôi cũng mới quen nhau vài hôm, chưa thân đến mức sáng sớm chạy tới nhà nhau như thế.
Tống Miễn trông rất dễ thương, tóc xoăn nhẹ, đôi mắt long lanh như cún con, tôi mỉm :
“Anh đi chạy bộ tiện thể mang bữa sáng cho em.”
Tôi cúi đầu túi đồ ăn đưa tới.
Sự nhiệt của khiến tôi bất giác thấy áy náy và bối rối, theo phản xạ từ chối:
“Không cần đâu, em ăn rồi, giữ lại mà ăn.”
Thấy tôi không nhận, chẳng gì, chỉ đặt túi trước cửa.
“Ăn khi còn nóng nhé, đi đây.”
11
Lâu lắm rồi tôi mới cùng Chu Cảnh Hoài ngồi ăn sáng với nhau một cách yên ổn thế này.
Mà còn là ăn đồ người khác đưa đến nữa.
Nói thật, không khí lúc đó hơi… ngượng ngùng.
Tôi ăn trứng chiên, khóe mắt liếc Chu Cảnh Hoài.
Anh ta không ăn một miếng nào.
Chỉ ngồi đó tôi chằm chằm.
Y như một ông chồng bị vợ bỏ rơi .
Tôi thật sự không diễn tả nổi biểu cảm của lúc ấy, tóm lại là rất… khó coi.
Tôi đẩy đĩa về phía , khẽ hỏi: “Anh sao thế, không hợp khẩu vị à?”
Chu Cảnh Hoài không trả lời, cũng không đũa.
Tôi ăn xong, vừa đặt đũa xuống thì đúng lúc đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi nhận lấy, cảm ơn, thì nghe lên tiếng:
“Nếu em chia tay với cậu ta, thì chuyện tiền bạc… coi như xong.”
Nghe , sắc mặt tôi lập tức trầm xuống.
Tôi ngẩng đầu , theo phản xạ mà chất vấn:
“Sao có thể chuyện mà không giữ lời như ?”
Chu Cảnh Hoài chẳng tỏ ra áy náy gì, chỉ yên lặng tôi, ngồi ngay ngắn như đang bàn chuyện ăn.
Tôi cũng không chịu thua, ngồi thẳng lưng đối mặt với .
Bắt chước cái kiểu lạnh lùng thường ngày của , tôi lạnh nhạt :
“Muốn tôi chia tay thì . Anh đưa ra lý do đi.”
Chứ trắng ra thì, lấy đâu ra chuyện chia tay? Chúng tôi còn chẳng phải người .
Nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích với Chu Cảnh Hoài gì.
Anh im lặng rất lâu, đến nỗi tôi gần như mất kiên nhẫn, cuối cùng mới lên tiếng:
“Anh không chịu chuyện mình là… người thứ ba.”
“Anh đã cố tự thuyết phục bản thân rồi, thật sự không thể chấp nhận nổi.”
Đến lượt tôi á khẩu.
Cái gì trời? Tự biên tự diễn cũng vừa vừa thôi chứ. Tự dưng đóng luôn vai nhân bị tổn thương?
Thấy tôi không gì, Chu Cảnh Hoài lại bắt đầu dụ dỗ:
“Nếu chia tay, sẽ trả em gấp đôi số tiền đó.”
Tôi nhíu mày, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Cuối cùng, Chu Cảnh Hoài tung đòn sát thủ:
“Gấp ba.”
Tôi lập tức gật đầu, nở nụ tươi rói:
“Được, giao dịch thành công.”
Bạn thấy sao?