Tôi Nghe Được Tương [...] – Chương 3

Bố tôi hỏi thẳng: “Nghe trên thương trường, cậu ra tay tàn nhẫn, ngay cả người nhà cũng không tha, chuyện đó là thật sao?”

Tống Cảnh Thâm hơi cụp mắt, giọng trầm xuống: “Bác trai, đúng là cháu từng vài chuyện cực đoan. Ba năm trước, mẹ cháu bị chết. Cháu đã thề phải khiến những kẻ đó trả giá. Người ta cháu lạnh lùng vô , tất cả chỉ vì…”

Anh không rõ, tôi hiểu.

Dù không quá quan tâm giới thương trường, tôi cũng biết sơ qua sự kiện năm đó.

Mẹ mất trong một vụ “tai nạn”, mà kẻ đứng sau lại chính là người cộng sự mà tin tưởng nhất.

Kể từ đó, Tống Cảnh Thâm thay đổi hoàn toàn, trở nên cứng rắn, quyết liệt, ra tay không nể .

Bố tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vậy còn với Thanh Ninh thì sao?”

Tống Cảnh Thâm không chút do dự: “Xin bác yên tâm, cả đời này cháu sẽ dùng sự dịu dàng nhất để đối xử với ấy, tuyệt đối không để ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Anh bằng thái độ chân thành, khiến bố tôi không ngừng gật đầu: “Được rồi, rồi, chuyện của tụi con thì tụi con tự lo. Thời gian vẫn còn sớm, hai đứa cứ ngồi chuyện. Bố mẹ ra ngoài dạo một chút.”

Nói rồi liền kéo mẹ tôi rời khỏi phòng.

Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi im lặng không một lời.

Ánh mắt dao , đầy bất an: “Em… có phải sợ không?”

9.

Tôi bật : “Sợ gì chứ? Anh có lợi đến đâu trên thương trường, thì trước mặt em cũng chỉ là chồng em thôi mà.”

Nếu tất cả chỉ là để trả thù, thì những chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi. Việc gì phải mãi giữ hình tượng lạnh lùng vô cảm?

Ánh mắt sâu thẳm của dán chặt lấy tôi, giọng trầm thấp:“Ngoài em ra, còn ai dám lại gần một kẻ bị đồn là ác quỷ tâm tính thất thường như ?”

Chuyện của Lâm Tiểu Phong, tôi không còn để tâm nữa. Cuộc sống của tôi vẫn bình lặng như thường. Những dòng đạn mạc kỳ quái kia cũng không còn xuất hiện.

Còn cái gì mà “nam chính nhí đến từ tương lai”, tôi đã sớm vứt ra sau đầu.

Tôi tập trung toàn bộ sức lực vào việc phát triển sự nghiệp. Chuyện gia đình người khác hay bi lụy gì đó, không còn liên quan đến tôi nữa.

Nhưng trong lễ cưới, đúng lúc Tống Cảnh Thâm đeo nhẫn cho tôi, dòng đạn mạc lại hiện lên.

【Đây là chiếc nhẫn truyền đời của nhà họ Tống! Tên phản diện sao có thể đưa nó cho nữ phụ? Chiếc nhẫn đó đáng lẽ phải thuộc về Tiểu Phong của chúng ta!】

【Nhẫn gì chứ, sau này Cảnh Minh sẽ đích thân đến Tây Tạng tìm ngọc cổ ngàn năm, chiếc nhẫn độc nhất vô nhị cho Tiểu Phong. Đó mới là đích thực!】

Tôi nhận ra, dù có thay đổi kịch bản bao nhiêu lần, những dòng đạn mạc này vẫn như bóng với hình, không buông tha.

Nhưng chiếc nhẫn truyền đời đó đúng là khiến tôi thấy hứng thú.

Lễ cưới vừa kết thúc, khách mời tản đi từng người. Tôi liền chặn Tống Cảnh Thâm trong thư phòng.

Tựa người vào cửa, tôi vây trong lòng mình, ngẩng đầu hỏi: “Chiếc nhẫn này chẳng phải là vật gia truyền của nhà họ Tống sao? Sao lại ở trong tay ?”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Đây là vật kỷ niệm duy nhất mẹ để lại. Bà dặn nhất định phải trao nó cho người quan trọng nhất đời mình.”

Tôi lặng lẽ thật kỹ.

Thì ra, vẫn luôn chờ đến ngày hôm nay.

Một lúc sau, tôi ghé sát tai , khẽ: “Nếu ngày đó em thực sự chọn Tống Cảnh Minh, thì sẽ gì?”

Tôi vẫn còn mặc lễ phục, bộ vest đen của cũng chưa cởi ra.

10.

Không khí trong thư phòng chợt trở nên mờ ám.

Dù cả hai vẫn đang mặc đồ lễ trang trọng, trong không khí lại có thứ cảm khó tả cứ lan dần.

Tôi không kìm mà tiến lại gần , nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ vang vọng trong lồng ngực.

Thình thịch.

Thình thịch.

Tim tôi cũng hòa vào nhịp đập đó.

Anh vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi sát lại.

Tôi khẽ loạng choạng, ngã vào lồng ngực rắn chắc của .

Qua lớp vest, tôi cảm nhận rõ đường nét cơ bắp cứng cáp và thân nhiệt nóng rực.

Anh cúi đầu, thì thầm bên tai tôi: “Cho dù phải đảo lộn cả giới kinh doanh, cũng nhất định giành lại em.”

Thế giới chợt quay cuồng. Anh bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn.

Đứng đối diện tôi, ánh mắt đầy chuyên : “Còn nhớ vụ tai nạn xe bảy năm trước không?”

Không đợi tôi trả lời, đã cúi xuống, phủ lên tôi bằng những nụ hôn dồn dập.

Tôi đưa tay tắt đèn.

Đêm đó, chỉ thuộc về riêng hai chúng tôi.

Ngoài dự đoán của tôi, Tống Cảnh Minh cuối cùng lại chọn một con đường khác — đính hôn với tiểu thư nhà họ Cố, con của một ông trùm giới công nghệ.

Tôi có quen ấy, không thân.

Bố là người có tiếng trong giới tech.

Tôi chỉ thấy kỳ lạ — không ngờ Tống Cảnh Minh lại chọn kết cục như .

Chẳng lẽ tiểu thư nhà họ Cố không biết gì về chuyện của Lâm Tiểu Phong sao?

Ngày diễn ra lễ đính hôn, tôi cũng có mặt. Bên rìa hội trường, tôi thấy một bóng người quen thuộc.

Tôi huých nhẹ Tống Cảnh Thâm bên cạnh: “Nói xem, rốt cuộc nhà các xảy ra chuyện gì? Hai người kia sao lại thành một cặp?”

Anh rót cho tôi một ly champagne, ghé sát tai tôi thì thầm: “Ban đầu, Chủ tịch định để Cảnh Minh cưới Lâm Tiểu Phong. Ai ngờ Lâm lại cứng đầu, nhất quyết không đồng ý, bảo không muốn cản trở tiền đồ của Cảnh Minh.”

“Đúng lúc đó, tiểu thư nhà họ Cố gặp ta trong một buổi tiệc rượu. Ngày hôm sau liền tuyên bố đính hôn, khiến ông già tức suýt lên tăng xông.”

Nghe , tôi đoán dự án của Tống Cảnh Minh chắc gặp vấn đề nghiêm trọng.

Nếu không, ta đã chẳng vội vàng dùng hôn nhân “phao cứu sinh” cho sự nghiệp đang lung lay.

Lúc này, Lâm Tiểu Phong bắt gặp ánh mắt tôi, rồi chậm rãi bước về phía tôi.

11

“Cô Cố thật đúng là rạng rỡ, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lịch và sang trọng. So với ấy, tôi chẳng khác nào một con bé quê mùa.”

Ngay lúc đó, hệ thống lại hiện thông báo.

【Trời ơi! Mẹ ơi tỉnh lại đi! Bây giờ chỉ là giai đoạn khó khăn tạm thời thôi! Đợi con trai mẹ thừa kế sản nghiệp xong, ngày lành sẽ tới!】

【Thương Tiểu Phong thiên sứ của chúng ta quá! Đợi nam chính ly hôn, nhất định phải bù đắp cho ấy thật xứng đáng!】

【Tôi không hiểu, công ty nam chính đã gặp khó khăn, tại sao lại phải dùng đến hôn nhân? Nếu thật lòng nữ chính, sao không chọn ở bên ấy?】

【Chắc chưa đọc phần đầu. Dự án của nam chính luôn bị bố âm thầm chèn ép. Chỉ khi ấy nghe lời bố, cưới con nhà tài phiệt thì mới giữ vị trí người thừa kế!】

Tôi đọc xong chỉ biết bật lắc đầu.

Quay sang an ủi Lâm Tiểu Phong: “Đừng . Nếu không phải em chủ rút lui, vị trí bên cạnh ta cũng chẳng đến lượt người khác. Trong lòng ta, em mới là người đặc biệt nhất.”

Nghe xong, ta sững người, sau đó tôi với ánh mắt đầy cảm kích: “Chị Giang, em cứ tưởng chị cao ngạo lắm… Không ngờ chị lại là người dịu dàng như .”

Tôi thầm lạnh trong lòng. Sao có thể không hiểu ta chứ? Tôi hiểu quá rõ là đằng khác.

Lúc nào cũng lấy lẽ sống, đầu toàn những chuyện lãng mạn bay bổng.

Vì cái gọi là đích thực, sẵn sàng để con mình sống không danh phận.

Vì cái gọi là chân , cam tâm từ chính thức biến thành người giấu mặt.

Không tranh, không giành, tỏ ra ngây thơ yếu đuối như một đóa sen trắng.

Tôi không chịu nổi nữa, kéo tay Tống Cảnh Thâm rời khỏi đó.

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Lâm Tiểu Phong là trong buổi tiệc gia đình của nhà họ Tống.

Với tư cách là vợ sắp cưới của Tống Cảnh Thâm, tôi đương nhiên phải có mặt.

Vừa đến cổng biệt thự nhà họ Tống, tôi đã thấy khung cảnh hỗn loạn trước mắt.

Tôi và Tống Cảnh Thâm trao nhau ánh khó hiểu rồi hỏi người giúp việc:

“Có chuyện gì ?”

Một tiểu thư nhà họ Tống lạnh: “Vẫn là chị Ninh Ninh là người tỉnh táo nhất, sớm ra Cảnh Minh chẳng ra gì.

Cái người ta nuôi bên ngoài ấy, hôm nay nhất quyết đòi xông vào, còn dắt theo một đứa bé, muốn người hầu trong nhà.

Cô ta còn tiểu thư nhà họ Cố đánh con ta nữa cơ!”

12.

Tôi đến hơi trễ nên đã bỏ lỡ phần “gay cấn” nhất của vở kịch.

Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn đủ khiến người ta ngạc nhiên.

Tôi nhanh chóng bước vào phòng ăn và thấy hai bên đang giằng co căng thẳng.

Cố Vũ Tình – vị hôn thê của Tống Cảnh Minh – đứng giữa đám đông, khí thế bừng bừng:

“Tôi công nhận là giữa hai người từng có quan hệ. Trong cái giới này ai chẳng có quá khứ.

Nhưng hôm nay dẫn con xông vào đây, còn định giở trò bẩn để vu oan cho tôi? Cô quá xem thường tôi rồi đấy.”

Lâm Tiểu Phong co rúm lại, ngồi khóc thút thít trên sàn: “Không phải lỗi của tiểu thư Cố, là mẹ con tôi không hiểu phép tắc…”

Mọi người có mặt đều là dân sành sỏi, ai mà không ra chiêu trò “mềm mỏng giả tạo” này?

Miệng thì bảo không trách, cả câu đều ngầm đổ lỗi cho Cố Vũ Tình.

Tôi bước lên, giọng bình tĩnh:“Con cũng năm tuổi rồi, có cần mọi chuyện ầm ĩ như thế không?

Cô Lâm có gì thì đứng lên cho rõ.”

Lâm Tiểu Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua một tia oán độc.

Đúng lúc đó, một thông tin quan trọng chợt vụt qua đầu tôi — đứa trẻ này không đơn giản.

Nghe đâu nó là “nam chính nhí” đến từ tương lai, quay về để thay đổi số phận của mẹ mình.

Lâm Tiểu Phong cố gắng đứng dậy, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt, ôm lấy đứa bé lặng lẽ ngồi bên cạnh: “Không ổn… Con tôi… hình như bị sốt rồi!”

Cả phòng ăn lập tức nhốn nháo.

Người thì cuống cuồng gọi bác sĩ riêng.

Người thì tranh thủ chụp ảnh, đăng story.

Kẻ lại thì thầm bàn tán một góc.

Tôi lặng lẽ lùi về phía Tống Cảnh Thâm: “Anh xem, ta đang tính giở trò gì nữa đây?”

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi: “Kệ ta tính gì. Anh chỉ quan tâm em nghĩ gì thôi.”

Cái người này, lúc nào cũng biết cách khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi bước đến chỗ Cố Vũ Tình, ấy tôi, khuôn mặt vẫn còn đầy bối rối.

13.

Mới vừa đính hôn mà gặp ngay chuyện như thế, Cố Vũ Tình rõ ràng bị đánh úp bất ngờ.

Nhà ấy từ trước đến nay chỉ hoạt trong ngành công nghệ, nào có kinh nghiệm xử lý mấy vụ drama kiểu này.

Biểu cảm lúc này phải là “nghìn vàng khó đổi” – vừa hoang mang, vừa hoang đường, lại hơi tức giận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...