Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn tôi và út.
Tôi vừa tỉnh lại, loạt bình luận lại “tưng tưng tưng” nhảy ra trước mắt.
【Tiểu Bảo tội nghiệp quá, may mà nam chính đến kịp.】
【Bánh tuyết mềm mại ngoan ngoãn của chúng ta giờ thành cục bẩn thỉu, ai thấy mà không xót?】
【Mấy kẻ bắt cóc chắc chắn không thoát, bị tóm gọn cả lũ rồi. Nam chính tuyệt đối sẽ không để chúng yên.】
Chú út đưa tay xoa đầu tôi, giọng dịu dàng:
“Tiểu Bảo, còn thấy khó chịu ở đâu không? Có chuyện gì cũng phải với út, biết không?”
Tôi cảm nhận lớp băng gạc nhám nhám lướt qua trán, gật đầu.
“Chú út, phải hứa với cháu… chăm sóc đôi tay của mình thật tốt, đừng bị thương nữa.”
“Chú không sao đâu.”
Tôi chủ nắm lấy tay .
“Cháu thấy ba của Hạo Hạo hay bế cậu ấy tung lên cao lắm. Nếu tay đau, sau này không chơi với cháu đâu.”
Chú út sững người mất một giây.
Trước kia tôi luôn tránh né , dù chỉ là một cái ôm đơn giản cũng khiến tôi phản kháng kịch liệt.
Chính điều đó khiến một người luôn thành công trên thương trường như lại cảm thấy thất bại ê chề trong việc út.
Thế mà giờ đây, tôi lại chủ gần gũi, còn muốn chơi cùng.
Chú không hề do dự, lập tức gật đầu ngay.
“Tiểu Bảo, hứa với con. Chú sẽ chăm sóc vết thương thật tốt, sau này sẽ bế con bay cao cao nhé.
Bây giờ việc của con là nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện còn lại cứ để lo.”
“Chú út… sinh nhật vui vẻ. Cho con thổi nến cùng xong rồi con ngủ.”
Ngay sau đó, thư ký mang bánh kem vào.
Tôi gắng hết sức, ngồi dậy hát bài “Chúc mừng sinh nhật” cho út.
“Chú mau ước rồi thổi nến đi!”
Tôi ngẩng đầu lên , thấy khóe mắt đỏ hoe.
Chắc là gió thổi vào mắt thôi nhỉ?
“Ước nguyện cả đời này của , là Tiểu Bảo có thể lớn lên khỏe mạnh, bình an vô sự.”
Ăn xong bánh, tôi nằm xuống giường, dỗ dành mà từ từ nhắm mắt.
Một lúc sau, tôi mơ màng cảm nhận rời khỏi ghế, ra khỏi phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng trò chuyện mơ hồ.
Tôi mở mắt, nhẹ nhàng xuống giường, lén hé cửa ra ngoài —
Chú út và mẹ đang đứng đó.
Chương 6.
“Mẹ thật, Khải Minh, em không biết tại sao lại có người lẻn vào công ty.
Chẳng lẽ nghi ngờ em Tiểu Bảo sao? Con bé là con ruột của em mà! Em sao có thể chuyện thất đức như chứ!”
Mẹ cố gắng biện hộ, út vẫn lạnh lùng từ đầu đến cuối.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Khi út những lời đó, trong mắt là sự lạnh lùng và tàn nhẫn không hề che giấu.
Mẹ bị dọa cho giật mình, không dám gì thêm.
“Bây giờ đã tìm người, đương nhiên phải xử lý theo cách của em. Em nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Bảo thật tốt…”
Câu còn chưa hết, út đã lạnh lùng cắt ngang.
“Ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Bảo về nhà tổ thăm mẹ. Thời gian này nên dành ra mà đọc thêm sách dạy con. Nếu chuyện hôm nay lặp lại thêm lần nữa…”
Phần còn lại không ra, ý cảnh cáo đã quá rõ ràng.
Mẹ rưng rưng nước mắt: “Khải Minh, bao nhiêu năm qua chẳng lẽ em không khiến lòng chút nào sao?”
Chú út liếc bà một cái, thản nhiên đáp: “Những gì một người vợ nhà họ Dư cần có, tôi đã cho hết rồi.”
Tôi lặng lẽ đóng cửa, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì.
【Nữ chính ban đầu vốn là dựa vào con để trèo cao, giờ có từng này cũng nên thấy đủ rồi.】
【Đúng , chỉ cần ta đừng chuyện, ngoan ngoãn nuôi dạy Tiểu Bảo, thì vị trí vợ nhà giàu vẫn là của ta, sống cuộc sống quý phu nhân không sung sướng chắc?】
【Đáng tiếc là tính cách nữ chính lại độc đoán, cố chấp, quá cần thương, không thể chịu nổi việc ai đó — kể cả con ruột — giành mất sự ý của nam chính.】
Ngày hôm sau, tôi út đích thân đưa về nhà tổ của nhà họ Dư.
Trước đây, vì bị mẹ nhồi vào đầu đủ thứ, tôi không chỉ ghét út mà còn rất sợ bà nội.
Vậy mà người bà lớn tuổi, hiền hậu ấy, dù tôi có từng vô lễ bao nhiêu lần, vẫn luôn nở nụ dịu dàng khi gặp tôi.
“Bà nội.”
Thấy tôi chủ gọi, bà nội sửng sốt rồi mỉm , xoa đầu tôi.
“Tiểu Bảo ngoan, bà đã nhờ dì bánh hoa quế mà con thích ăn nhất rồi.”
“Vâng ạ, con cảm ơn bà.”
Ngày xưa, mỗi lần tôi về nhà tổ là khóc loạn lên, vì thế út cũng rất ít đưa tôi về đây.
Tôi không ngờ bà nội vẫn nhớ rõ món tôi thích ăn nhất.
Chú út có công việc ở công ty, không ở lại lâu , liền rời đi sau đó.
Mẹ ngồi trên sofa, vài câu xã giao với bà nội rồi lại không nhịn mà nhắc đến chuyện muốn sinh con cho út.
Gương mặt bà nội lập tức lạnh đi, ra hiệu cho dì giúp việc dẫn tôi đi chỗ khác.
Tôi ngồi chơi đồ chơi ở góc phòng khách bên kia, vẫn nghe hết cuộc trò chuyện.
“Khải Minh đã sẽ bảo vệ mẹ con cả đời rồi, còn toan tính mấy chuyện này gì, rốt cuộc lại khổ mình thôi.”
“Mẹ à, dù sao Tiểu Bảo cũng là con , sau này phải đi lấy chồng. Con chỉ sợ con bé không gánh nổi nhà họ Dư, có thêm một cậu con trai thì mới yên tâm…”
“Đủ rồi.”
Giọng bà nội bỗng lạnh hẳn.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?