Mẹ ngẩn người, lúng túng giấu tay ra sau lưng.
“Khải Minh, tôi biết rồi. Tại tôi lo quá, sợ Tiểu Bảo chậm trễ công việc của em.”
“Không sao.”
Trước đây út rất ít khi đưa tôi ra ngoài, vì tôi luôn bài xích , chỉ cần ở chung một phòng là khóc lóc đòi đi chỗ khác.
Tất cả là vì từ nhỏ mẹ luôn thì thầm bên tai tôi rằng:
“Con không phải con ruột của út, ấy không thương con, còn định bán con đi.”
“Nếu con ôm hay thơm , sẽ đánh con!”
Ngày nào cũng nghe như thế, tôi đâm ra sợ hãi, luôn nghĩ út là kẻ xấu nhất thế gian.
Nhưng những dòng bình luận đột nhiên xuất hiện, cùng tiếng lòng thật sự của mẹ, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.
Có khi nào… tất cả những gì tôi tin tưởng từ trước đến nay đều là giả?
Chú út thực ra… không hề ghét bỏ tôi?
Tôi bế vào xe.
Chú tài xế tay út, không nhịn mà nhắc nhở:
“Tổng giám đốc Dư, tay hôm qua mới bị thương, bác sĩ dặn không bế vật nặng mà.”
“Không sao.” Chú út nhẹ, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm.
Tay đau?
Tôi lập tức phản ứng, ngoan ngoãn trườn sang ghế bên cạnh ngồi im.
Chú út vòng tay trống trơn, ánh mắt chợt thoáng buồn.
Đúng lúc đó, tôi chủ nắm lấy tay , nhẹ nhàng thổi vào.
“Tiểu Bảo thổi thổi, út sẽ không đau nữa nha~”
Chú út ngẩn người.
Sau đó, nở nụ hiếm hoi.
“Tiểu Bảo ngoan, út không đau nữa rồi.”
Trên trời nhanh chóng xuất hiện hàng loạt bình luận, rồi hóa thành âm thanh vang lên trong đầu tôi.
【Trời ơi, nam chính sắp khóc rồi kìa! Đứa bé mà mình nâng niu trong lòng bàn tay lại hiểu chuyện như , ai mà không cảm chứ!】
【Nam chính thật sự rất thương đứa cháu này. Đây là đứa con duy nhất của người trai quá cố. Trước kia nữ chính muốn tiến xa hơn với nam chính, từ chối chỉ vì sợ Tiểu Bảo không vui, còn tập đoàn Dư thị đời này chỉ có một người thừa kế – chính là Tiểu Bảo.】
【Nếu không phải do nữ chính giở trò sau lưng, Tiểu Bảo gì đến mức bài xích nam chính như chứ? Thật quá đáng!】
Xe dừng lại dưới toà nhà công ty, tôi chủ nắm tay út đi vào thang máy.
Trên đường, rất nhiều người chúng tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng út đến công ty.
Trước đây, lúc nào cũng là mẹ dẫn tôi tới.
Mẹ thường nghi ngờ trong công ty có những “ nào đó” muốn quyến rũ út, nên hay dắt tôi theo để tiện “răn đe” mấy người nghi, cũng tiện thể gặp .
Nhưng tôi thật sự rất không thích đi cùng mẹ.
Bởi vì mỗi lần đến, mẹ chỉ muốn gặp út, còn tôi thì bị bỏ mặc.
Lúc này, tôi đang ngồi trên chiếc sofa êm ái trong phòng việc của , xung quanh bày đầy đồ chơi mới tinh.
Chú út tôi có thể chơi thoải mái.
Anh thư ký mang rất nhiều tài liệu đến, xử lý xong còn phải họp, phải tiếp khách, chuyện với các khác — chung là bận lắm.
Tôi rất ngoan, không quấy rầy ai, chỉ tự mình ngồi chơi lắp ghép mô hình.
Giữa chừng, út ghé qua tôi một chút, dịu dàng xoa đầu tôi.
“Tiểu Bảo giỏi quá.”
Anh trợ lý vừa bước vào suýt nữa vấp té, nụ của út mà như thấy chuyện không thể tin nổi.
“Khụ khụ… Tổng giám đốc Dư, mười phút nữa đến giờ họp.”
“Ừ.” Chú gật đầu, rồi với tôi:
“Tiểu Bảo cứ chơi ở đây nhé, có gì thì với mấy chị thư ký. Ngoan ngoãn đợi quay lại.”
Tôi gật đầu lia lịa, ra hiệu mình là đứa trẻ ngoan nhất quả đất, chắc chắn sẽ không phiền việc.
Chú út lúc này mới luyến tiếc thu tay lại, theo thư ký rời đi.
Tôi vừa đặt mảnh ghép cuối cùng vào đúng vị trí thì cánh cửa đột ngột mở ra.
“Tiểu Bảo, sao con lại ở đây?”
Chương 3
Người bước vào là mẹ.
Mẹ đeo kính râm, gương mặt thoáng chốc vặn vẹo, lập tức tiến đến muốn kéo tôi khỏi sofa.
“Ai cho con ngồi ghế? Mẹ đã bao nhiêu lần là không vào phòng việc của rồi mà!”
【Con tiện nhân này, dựa vào đâu mà lại thân thiết với Khải Minh như thế? Đúng là hồ ly tinh chuyển kiếp!】
Giọng mẹ đanh lại khiến tôi sợ hãi, không hiểu sao bà lại thay đổi nhanh như .
Rõ ràng trước mặt út, mẹ lúc nào cũng dịu dàng cơ mà.
Dù không hiểu “hồ ly tinh” nghĩa là gì, tôi cũng linh cảm đó chẳng phải điều tốt đẹp.
“Mẹ ơi… con không phải hồ…”
Câu còn chưa xong, hàng loạt bình luận lại lao vèo vèo qua đầu tôi.
【Xong rồi xong rồi, Tiểu Bảo sắp để lộ chuyện mình có năng lực đọc tâm! Trước đây nữ chính cũng vì biết điều đó mới ra tay tàn độc với con bé.】
【Tiểu Bảo, đừng ! Mẹ con chưa từng thương con thật lòng, con chỉ là công cụ để bà ta hoàn thành nhiệm vụ mà thôi!】
Tôi lặng người trước những lời đó, như rơi xuống hầm băng.
“Bây giờ theo mẹ về ngay.”
Mẹ nhăn nhó đầy mất kiên nhẫn, kéo tay tôi lôi ra ngoài.
Tôi phản xạ vùng vẫy.
“Tiểu Bảo không đi! Chú út bảo con ở đây chờ mà!”
“Con tiện nhân này! Mày còn định ở lại gì? Tao sẽ không để mày giành thêm chút sự ý nào từ ấy!”
Mẹ đột nhiên nổi điên, sắc mặt trở nên dữ tợn, tay ghì chặt lấy tôi.
Bạn thấy sao?