Tôi là đứa trẻ mồ côi từ bé.
Ba tôi mất trong một vụ tai nạn xe.
Chú út thừa kế tập đoàn nhà họ Dư, đồng thời nuôi dưỡng cả tôi và mẹ.
Cho đến một ngày, tôi nghe tiếng lòng của mẹ.
【Con nhỏ này sao cứ cố lượn qua trước mặt Khải Minh, chẳng lẽ định quyến rũ nó à?】
【Nếu không phải vì nhiệm vụ, ban đầu tôi đã thai rồi, giờ thì hay rồi, nó trở thành chướng ngại khiến tôi không thể lấy Khải Minh.】
Tôi đang định giải thích với mẹ thì chợt thấy trên trời xuất hiện những dòng bình luận.
【Tội nghiệp Tiểu Bảo, bị nữ chính sai người bắt cóc, sau đó không chỉ phải đi ăn xin suốt mười sáu năm mà còn bị đánh gãy chân, độc đến mức không .】
【Nó còn tưởng về sau chỉ cần thú tội là tha, ai ngờ nữ chính biết nó có năng lực đọc tâm, liền ra tay người diệt khẩu. Cuối cùng Tiểu Bảo mất cả mạng.】
【Tội nhất là Tiểu Bảo còn bị nữ chính khiêu khích ly gián, khiến nó chẳng thân thiết nổi với út.】
1
Tôi là đứa trẻ nuôi trong truyện thể loại “nuôi con”.
Ba qua đời vì tai nạn xe.
Chú út tiếp quản tập đoàn nhà họ Dư, còn nhận nuôi tôi và mẹ.
Cho đến hôm nay, tôi nghe thấy tiếng lòng của mẹ.
【Con nhỏ này sao cứ cố lượn lờ trước mặt Khải Minh? Muốn quyến rũ nó à?】
【Nếu không phải vì nhiệm vụ, tôi đã thai từ lâu. Giờ nó lại thành cái gai cản tôi lấy Khải Minh.】
Tôi đang định giải thích thì đột nhiên trên bầu trời xuất hiện những dòng chữ kỳ lạ.
Khi tôi kỹ, chúng tự chuyển thành giọng .
【Chính là ở đoạn này, nam chính muốn ôm Tiểu Bảo bị từ chối, buồn bã bỏ đi, để nữ chính có cơ hội sai người bắt cóc đứa trẻ.】
【Tội nghiệp Tiểu Bảo còn nhỏ mà bị đánh gãy tay chân, bị đầu độc đến mức mất giọng, phải sống bằng nghề ăn xin suốt mười sáu năm mới trở về nhà.】
【Nữ chính thật ác độc. Dù có chiếm hữu nam chính đến mức nào, thì đó cũng là con ruột của ta mà!】
【Việc cấp bách bây giờ là tìm cách giữ chân nam chính lại. Một khi bị bắt đi thì Tiểu Bảo sẽ không còn cơ hội nào nữa.】
Nghe đến đây, tôi như khai sáng, lập tức nhào tới ôm chặt chân út.
Người đàn ông vốn đã xoay người định rời đi, sững lại.
Nhưng không như mọi lần, không đưa tay ra trước.
“Có chuyện gì nữa?”
Hôm nay là sinh nhật út.
Chú vốn rất vui, chỉ muốn tôi ôm một cái coi như quà sinh nhật.
Thế mà tôi lại đánh tay , còn ra sức đẩy người ra xa.
“Chú là đồ xấu xa! Tránh ra! Không chạm vào cháu!”
Chú út trông rất buồn, định rời đi thì tôi kịp thấy những dòng chữ trên không.
May quá, vẫn còn cơ hội!
Tôi ôm chặt chân hơn nữa, mắt chớp chớp, dễ dàng ép ra vài giọt nước mắt.
“Chú út, xin lỗi. Lúc nãy là Tiểu Bảo sai. Đừng giận Tiểu Bảo nữa mà…”
Chú út rõ ràng là đã dịu mặt lại.
Chú ngồi xổm xuống, dè dặt vươn tay chạm nhẹ vào tôi.
Tôi liền nhào vào lòng như gấu con, vòng tay ôm cổ , ngọt ngào nũng nịu.
“Chú út, đừng đi mà, không?”
Tôi bằng giọng ấm ức, vừa đáng thương vừa mềm mại.
Đúng lúc đó, mẹ – người vẫn im lặng đứng bên cạnh – đột ngột lên tiếng.
“Tiểu Bảo, út còn phải đi , rất bận rộn, con không tùy tiện như , mau xuống đi.”
Bà ta chằm chằm vào tay tôi đang ôm lấy út, nụ méo mó như sắp vặn vẹo cả khuôn mặt.
【Con nhãi ranh này bị gì ? Sao lại đột nhiên thân thiết với Khải Minh như thế? Định quyến rũ nó chắc?】
【Biết ngày xưa đừng sinh nó ra. Nếu không vì nhiệm vụ phải ở lại đây, tôi đã thai từ lâu rồi.】
【Giờ Khải Minh cứ chần chừ không chịu tiến thêm với tôi, chẳng lẽ vì chán ghét chuyện tôi có con?】
Tôi lạnh toát sống lưng.
Mẹ rõ ràng không mở miệng, tại sao tôi lại nghe những lời đó?
Chưa kịp nghĩ kỹ, út đã cúi người muốn đặt tôi xuống.
“Tiểu Bảo ngoan, đợi đi về rồi chơi tiếp với con, không?”
“Không!”
Tôi ôm chặt lấy , không chịu buông tay, bắt đầu dùng đến chiêu đặc biệt của trẻ con – ăn vạ.
“Chú đi đâu, Tiểu Bảo cũng muốn đi! Đừng bỏ con lại một mình!”
Chương 2
Chỉ một cái liếc mắt long lanh ngấn lệ của tôi, tim út đã mềm nhũn.
“Tiểu Bảo sao hôm nay bướng quá ? Đã dặn là không quấy rầy mà.”
Trong mắt mẹ ánh lên một tia oán độc, bà ta lập tức bước nhanh đến định kéo tôi ra.
【Con tiện nhân này, mau buông Khải Minh ra! Hôm nay tao nhất định sẽ tìm người bán mày đi, xem mày còn quyến rũ ai!】
Móng tay nhọn sắc của bà ta cắm sâu vào da thịt tôi.
Tôi mím môi, lập tức khóc to hơn nữa.
Chỉ một giây sau, tay mẹ bị người ta gạt ra.
Chú út thấy vết máu trên cánh tay tôi, lập tức cau mày.
“Không cần nữa. Hôm nay tôi sẽ đưa Tiểu Bảo đi.
Còn nữa, mẹ thì không nên để móng tay dài như . Da trẻ con mềm, rất dễ bị trầy xước.”
Bạn thấy sao?