Tôi Nghe Được Tiếng [...] – Chương 8

 

43.  

Có thời gian cả hai đứa tôi đều bận,  

Anh ấy về sớm thì tôi phải thêm, tôi về sớm thì ấy lại bận việc.  

Cả hai đều thấy chán nản.  

Có hôm hiếm hoi cùng nhau ra ngoài buổi sáng,  

Tôi cầm chiếc đẩy giày và hét lớn: “Lại là một ngày tràn đầy năng lượng!”  

Anh ấy ngạc nhiên: “Em gì đấy?”  

Tôi bảo: “Học từ chương trình giải trí ấy, tự khích lệ bản thân, thử xem, có khi hiệu quả đấy.”  

Anh ấy bảo: “Ngốc nghếch.”  

Tôi không để ý đến ấy, khi khóa cửa lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong đầu: [Lại là một ngày cool ngầu!]

 

44.

Xem một công thức gà xào dầu vừng trên mạng, tôi mua nguyên liệu và chuẩn bị thể hiện tay nghề.  

Anh ấy bước vào tháo tạp dề của tôi, : “Để nấu, em đừng cắt vào tay.”  

Tôi hỏi ngược lại: “Anh biết nấu không?”  

Anh ấy ngập ngừng: [Không biết, sợ em nấu ra món không ăn .]

Tôi hơi khó chịu: “Anh không tin em à?”  

Anh ấy liền chối và lui ra khỏi bếp.  

Khi tôi nấu xong, ấy thử một miếng và bảo: “Cũng .”  

[Mùi tanh quá.]  

Tôi tức mình nếm thử một miếng, tanh thật!  

Lập tức xấu hổ xin lỗi: “Xin lỗi , em lãng phí cả một con gà rồi.”  

Anh ấy kéo đĩa lại: “Anh thấy cũng mà, để ăn. Em ăn món khác đi.”  

[Ngốc nghếch, sao phải xin lỗi con gà.]  

Tôi: ???

 

45.

 

Trong bữa ăn, ấy có nhắc đến chuyện công ty đang cắt giảm nhân sự.  

Sợ ấy suy nghĩ nhiều, tôi dành cả buổi tối để ấy vui.  

Nhưng đến ba giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi cảm giác bất an từ ấy.  

[Sao có thể như ? Bị loại sớm, thật xấu hổ.]

Tôi nghĩ ấy bị sa thải mà không với tôi, nên lặng lẽ ôm ấy.  

Anh ấy theo thói quen vuốt ve tay tôi, rồi lại lẩm bẩm: [Quả bóng đó đáng lẽ không nên như .]  

Hóa ra là dậy giữa đêm xem bóng đá...

 

46 

Cửa ga tàu điện ngầm có người bán bóng bay.  

Tôi tôi muốn mua.  

Anh ấy cợt bảo: “Em có biết chơi đâu.”  

[Chắc lại mới mẻ năm phút rồi nhờ cầm.]

Tôi đáp: “Thế thì để em tự mua, em sẽ cầm nó về nhà.”  

Anh ấy bảo: “Đùa thôi, để đi mua.”  

[Cái này liệu có nổ không nhỉ? Thấy sợ.]

Anh ấy sợ bóng bay à?  

Tôi vội gọi ấy lại: “Hình như không qua kiểm tra an ninh đâu, thôi khỏi mua.”

 

47. 

Tôi đang lau tóc, ấy đưa điện thoại cho tôi: “Tiểu Xúy gọi em đấy.”  

Tôi lườm ấy: “Người ta họ Thôi mà!”  

Bạn học tôi gửi liên tiếp mười sáu tin nhắn thoại, nội dung đều là than vãn thảm thiết.  

Tóm lại, chồng ấy đã mất tích mấy ngày nay, ấy một mình nơi đất khách quê người, không có ai nương tựa, sắp suy sụp rồi.

Tôi hơi choáng, định nhờ cho ý kiến, lại có một linh cảm không lành, sợ tiết lộ đời tư của mình.

Kết quả là điện thoại bị hở tiếng, thật ra ấy đã nghe loáng thoáng vài phần, "Mười phần chắc là bị đưa vào đồn rồi. Chuyện xấu trong nhà, người ngoài can thiệp dễ bị oán hận."

Tôi nghĩ ấy sẽ khuyên tôi đừng can thiệp,

Không ngờ ấy lại thở dài , “Bảo em đến đồn công an hỏi thăm xem sao.” 

"Coi như là ai cả đường đi."

Yêu ai cả đường đi cái gì! Anh chỉ mình em thôi!

 

49.  

Hình nền điện thoại của ấy luôn là ảnh mặc định của hệ thống.  

Có lần tôi buột miệng : “Phải dùng hình đôi với em mới đúng.” Nói xong thì tôi quên luôn.  

Tối đó ấy cứ đi qua đi lại bên tôi, lòng thầm nghĩ: [Sao ấy chưa điện thoại của mình nhỉ?]

Tôi cầm điện thoại lên, tưởng ấy dùng hình của tôi, mở ra xem thì thấy hình nền lại là một con chó.  

Tôi hỏi: “Đây là gì?”  

Anh ấy: “Hình đôi đấy, em là mèo, chọn chó, rất hợp mà.”  

Hình nền của tôi quả thật là một con mèo, phía dưới mông con mèo còn có cả ấy.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...