24.
Có một con muỗi theo chúng tôi về nhà.
Anh ấy dễ thu hút muỗi hơn tôi, tôi nằm trên giường chỉ đạo ấy nhảy lên nhảy xuống đánh cả nửa tiếng cũng không trúng.
Tôi vừa vừa chọc ghẹo: "Chồng ơi đúng là hương muỗi tự nhiên của em, có thì hương muỗi nào cũng thua xa, ngày xưa có Vương Lãng nằm trên băng, nay có chồng hiền nuôi muỗi."
Anh ấy bất ngờ nhảy lên giường, ôm chặt tôi từ chăn kéo ra.
Mặt đầy dầu của ấy cọ vào đầu tôi.
Tôi hỏi gì?
Anh ấy nhớ tôi.
Mặt tôi chưa kịp đỏ thì đã nghe ấy nghĩ thầm: "Xem em còn dám lên mặt không, để ướp em cho muỗi ăn bữa khuya."
25.
Tôi phát hiện trong khe cửa có mấy tấm card massage.
Thế là tôi lén chọn một tấm nóng bỏng nhất nhét vào túi ấy.
Rồi chất vấn : "Không ngờ lại là loại người này, phải giải thích cho em."
Anh ấy cau mày tấm card, bất ngờ : "Anh cũng chỉ là nhất thời bốc đồng."
Tôi tưởng mình đánh bậy đánh trúng, thật sự bắt gian rồi, lắp bắp hỏi: "Anh bị gì ?"
Anh ấy thở dài: "Thực ra này em còn quen đấy."
Tôi rưng rưng nước mắt, nghe thấy ấy vui mừng trong lòng,
"Cô ấy thích ăn lẩu không cay không tê, ăn lẩu bao giờ cũng cắn mỗi viên một miếng rồi đưa cho người khác, còn đó là chia sẻ."
Xin lỗi, đây là hình tôi hồi đó, lỡ quên rồi.
26.
Lúc 11 giờ tối, sếp cầu tôi đối chiếu hồ sơ thầu với ta. Tôi đang bận hóng chuyện, nên chồng tôi giúp tôi kiểm tra tin nhắn WeChat.
Tôi : "Dạo này sếp không nhắm vào em nữa mà chuyển sang bóc lột em rồi."
Chồng tôi vừa mang tất vào vừa : "Anh đi cùng em, khu này tối lắm." [Hẹn đồng nghiệp nữ giữa đêm trong ô tô xem hồ sơ thầu? Đáng bị cho một trận!]
Tôi vội nhắc ấy: "Anh đừng sự với người ta, em còn phải việc dưới quyền sếp mà."
Anh ấy không chuyện, đứng trước xe cả buổi, chúng tôi chằm chằm như camera giám sát. Kết quả là sếp tôi bị ngại, vội vàng kết thúc buổi việc.
Tôi khen ấy xử lý huống điềm tĩnh, không sự với người tiểu nhân.
Anh ấy bề ngoài bình thản : "Nể mặt em, không thèm chấp." Nhưng trong lòng lại đắc ý: [Anh đã báo cảnh sát vì đỗ xe sai quy định rồi.]
27.
Lần trước đi du lịch, để không mất mặt trước bè, tôi cắn răng mua một bánh xà phòng tinh dầu giá trăm tệ. Tôi định dùng trong tháng này, đến mùa hè thì vừa đủ để tắm cho mượt mà. Nhưng tìm mãi không thấy đâu.
Chồng tôi thấy tôi lục lọi, hào phóng bảo: "Anh mua một lô xà phòng Lifebuoy, em dùng đi."
Tôi thở dài, giải thích với ấy: "Nói vài câu thì không đủ để giải thích sự khác biệt giữa xà phòng tinh dầu và xà phòng thường đâu. Anh đi việc của đi, lát nữa em sẽ nhớ ra thôi."
Anh ấy: "Ừ." [Có gì mà khó hiểu, xà phòng của em kỳ mãi không ra bọt.]
28.
Ghế sofa ở nhà bị ấy ngồi lún một bên, nên tôi cấm ấy ngồi sofa, chỉ cho phép ngồi ghế thấp.
Trong lúc ăn cơm, ấy ngồi thấp hơn tôi một đoạn, thỉnh thoảng lại ngốc nghếch.
Tôi tò mò, ghé sát và nghe thấy ấy thầm đầy thi vị: [Góc này cằm chẻ đôi của vợ trông giống trăng lưỡi liềm.]
29.
Anh ấy rất thích giày bóng rổ không nỡ chi tiền mua cho mình. Có lần sau nửa tháng đắn đo, ấy mua một đôi giày giả.
Tôi mua cho ấy một đôi chính hãng, ấy vui đến mức đi vòng quanh nhà, thực hiện vài cú ném tưởng tượng. Nhưng sau đó, ấy lại cất giày chính hãng và tiếp tục đi đôi giày giả. Điều đó khiến tôi tức giận và thề sẽ không bao giờ mua giày cho ấy nữa.
Cho đến một ngày trời mưa, ấy tìm tôi đòi đôi giày chính hãng.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Không phải không nỡ mang sao? Sao mưa lại đòi mang?"
Anh ấy cứng đầu đáp: "Ai bảo không nỡ mang." [Giày giả bị phai màu, lần trước trời mưa, lao công ở công ty cứ đuổi theo để lau sàn, thật mất mặt.]
Bạn thấy sao?