Tối Nay Ma Gõ [...] – Chương 4

13.

Hiện tại chỉ thiếu duy nhất, mệnh kim.

"Nếu Cố Diên Chi ch.ết đi, trận ngũ hành tụ mệnh này sẽ hoàn tất. Tôi từng đọc qua trận pháp này trong sách cổ, cực kỳ nguy , không có nhân tính, từ lâu đã bị liệt vào danh sách cấm thuật bị phong ấn."

"Sau khi tế trận năm người đó, trận pháp không ngừng hấp thu thọ mệnh của người khác, cung cấp sức mạnh cho người ch.ết. Ký túc xá trong trường có nhiều sinh viên như , trộm đi thọ mệnh của một người sẽ dễ bị phát hiện, nếu trộm của một ngàn, một vạn người, tích tiểu thành đại, thì càng khó nắm bắt."

Tôi rất chắc chắn: "Hung thủ muốn hồi sinh người ch.ết."

Tuy rằng đội trưởng Phương đã gặp qua không ít chuyện kỳ lạ nhân gian lúc này nghe xong vẫn lạnh cả sống lưng.

Mười năm, hung thủ phải tốn bao công sức để dàn dựng? Bao nhiêu gia đình vô tội sẽ phải chịu cảnh chia lìa?

"Hắn dùng cách gì để khống chế nạn nhân đến hồ? Tại hiện trường không hề có chút dấu vết."

Tôi lắc đầu.

"Không tìm thấy là phải thôi, hắn căn bản không đến hiện trường."

"Anh cũng thấy hình mặt quỷ sau lưng Cố Diên Chi rồi đấy, nó không chỉ hút dần tuổi thọ, bám đến ch.ết mới thôi, mà còn có thể khống chế hành vi của nạn nhân."

Tôi bí mật cất giấu ở chiếc giường họ ngủ hàng ngày.

Lúc đến ký túc xá nam, Cố Diên Chi còn không tin, cho rằng tôi vớ vẩn:

"Sao có thể? Ngày nào tôi cũng ngủ ở đây, cơ thể vẫn khỏe mạnh, không ốm đau bệnh tật gì. Còn về hình quỷ sau lưng, nhất định là ấy cố ý dùng hình xăm trêu chọc tôi!"

Cậu ta vẫn luôn miệng phủ nhận, mãi cho đến khi đội trưởng Phương kéo tấm nệm lên, Cố Diên Chi mới kinh hãi, trợn tròn mắt.

Hóa ra, chỗ cậu ta vẫn hay nằm ngủ, căn bản không phải là giường.

Mà là một khối gỗ loang lổ dính đầy m.áu.

Ván quan tài!

14.

Nhìn lượng âm khí dày đặc này, xem ra đây là đồ người ch.ết oan đã dùng qua.

"Quan tài liễu cổ, trộm hồn cướp mệnh. Cố Diên Chi, ngày nào cậu cũng ngủ trên ván đóng áo quan, có thể sống sót đến bây giờ cũng coi như phúc lớn mạng lớn. Còn may, cậu vẫn là trai tân, dương khí thịnh, nếu không..."

Bởi vì dương khí của nữ giới có phần kém cho nên đàn chị kia mới dễ xảy ra chuyện.

Cố Diên Chi bối rối, sắc mắt hết xanh lại đỏ, xấu hổ vô cùng.

Lát sau, cậu ta vội quỳ xuống đất.

"Đại sư, xin hãy cứu tôi!"

Tôi và đội trưởng Phương có cùng suy nghĩ, người có thể bố trí mọi chuyện tỉ mỉ cặn kẽ như nhất định phải có quyền hành thực thi rất lớn, mà người như trong trường học này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Một cái tên hiện lên trong tâm trí.

Hiệu trưởng Từ!

15.

Sơ yếu lý lịch cho thấy, hiệu trưởng Từ chuyển công tác tới đại học Z từ mười năm trước.

Tôi nhớ tới những bức ảnh chụp của thầy và con Hứa Nhu bày trên mặt bàn.

Đội trưởng Phương xác định chắc chắn: "Không sai, con ông ta đã qua đời cách đây mười năm, trong những bức hình chụp đó lại là bộ dạng của hiện tại."

Cô con đang tươi như hoa trong ảnh hoàn toàn không phải là người sống!

"Ông ta đến trường đại học Z nhất định là vì hoàn cảnh đặc thù xung quanh của nơi này, trước đây trường học xây trên bãi đất nghĩa địa tập thể. Bên dưới còn vô số thi cốt, ở trên là hàng nghìn sinh viên."

Một âm, một dương tạo thành trận đồ bát quái.

Chỉ cần mở mắt trận chiêu hồn, như có thể dễ dàng luân chuyển vô số thọ mệnh của sinh viên khác gom về đây.

"Đi thôi, chúng ta nhất định phải tìm th.i th.ể của Hứa Nhu, nếu không đợi trận pháp hình thành, thương v.ong vô số."

Cố Diên Chi lẩm bẩm: "Nhưng trường học lớn như , bây giờ lại đang là buổi tối, sao tìm ?"

Tôi bày ra một trận bát quái đơn giản, thắp sáu cây nhang.

"Người ăn cơm, quỷ ăn hương, tất cả theo hương khói mà đi."

Theo hướng làn khói, chúng tôi tìm một tòa nhà cũ trong trường.

Chỗ này xây vào những năm 1970, 1980, nay đã xuống cấp trầm trọng, ngày thường không ai sử dùng trường học chưa cho dỡ.

Đi bộ quan sát bên trong, ánh đèn hành lang nhấp nháy liên tục, mặt tường ẩm mốc loang lổ vết nước dính mùi khó chịu.

Cố Diên Chi sợ ở một mình sẽ gặp nạn, nhất quyết đòi đi theo, tôi đồng ý.

"Dù sao trai tân dương khí càng thịnh, cậu đi theo cũng an toàn." Tôi an ủi.

"Nếu gặp phải quỷ, nước tiểu của cậu cũng rất hữu dụng, lúc nguy cấp cậu có thể..."

"Khụ khụ..." Đội trưởng Phương không nhịn , chớp mắt đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi vừa hắt xì, không phải cậu đâu, đừng hiểu lầm."

Cố Diên Chi cắn răng: "Đại sư, một số điều đừng thẳng hết như không?"

Tôi: "..."

Trái tim đàn ông sao yếu ớt thế?

Đột nhiên, gió lạnh thổi qua bên tai, tôi còn chưa kịp nhắc nhở cẩn thận, một bóng áo đỏ đã bay tới với tốc độ cực nhanh.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột.

Hứa Nhu bị luyện thành cương thi, sức lực vô cùng lớn, tốc độ cũng nhanh, móng tay sắc nhọn của ấy suýt chút thì cắt đứt yết hầu của tôi.

Cố Diên Chi sợ hãi hét lên: "Aaaa!"

Tôi đẩy cậu ta ra, tung người nhảy lên, vung tay không chút do dự.

Trong lòng bàn tay giấu tiền Ngũ Đế, tôi trực tiếp đối phó với nữ quỷ.

Đồng tiền xu tuy nhỏ uy lực vô cùng lớn, không khác gì trái bom. Tiền xu vừa chạm vào nữ quỷ đã nổ tung, thân thể ta nham nhở, lùi về sau nhếch miệng kỳ quái.

Toàn bộ hành lang ngập tràn mùi hôi thối của xá.c ch.ết.

Ở đằng kia, một ông già chống nạng bước ra.

"Các người có thể tìm nơi này cũng không tệ, xứng đáng khen ngợi."

Đây chẳng phải hiệu trưởng Từ sao.

16.

Hứa Nhu ngoan ngoãn, cọ cọ vào lòng bàn tay hiệu trưởng Từ.

Ông ta cũng không giả vờ diễn kịch như mọi ngày nữa, giờ phút này, ánh mắt đối phương lạnh băng, sớm đã mất đi cảm .

Trong lòng tôi ngổn ngang: "Ông thế mà lại biến con mình thành cương thi."

Cô ấy không phải người cũng không phải quỷ, không thể đầu thai, thu thọ mệnh càng nhiều, bề ngoài sẽ càng giống con người.

Nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự thật, ấy là quái vật.

"Bây giờ Nhu Nhu rất tốt, không còn bị bệnh tim hà.nh h.ạ, vĩnh viễn có thể ở bên cạnh tôi."

"Chỉ còn thiếu một người, trận pháp có thể hoàn thành. Thọ mệnh của đám sinh viên trong trường sẽ luân chuyển cho Nhu Nhu. Tính toán hết thảy, bọn họ cùng lắm cũng chỉ mất hai năm dương thọ, mà tôi đã cống hiến cả đời cho trường học. Chẳng lẽ điều này cũng quá đáng hay sao?"

Tôi kìm nén cơn phẫn nộ: "Ông có tư cách gì dạy dỗ người khác? Nữ sinh kia gì sai sao? Còn nam sinh năm cuối treo cổ đó, người ta khổ sở học tập nhiều năm, gia đình chờ mong tốt nghiệp. Mạng của con ông quan trọng, còn của bọn họ thì không sao?"

Hiệu trưởng Từ nhạt.

"Tôi sắp xếp công việc cho bố mẹ cậu ta ở quê nhà, bảo vệ trong một trường học, công ăn việc ổn định."

Nghe thật hào phóng, ân cần sao!

Hay cho câu công ăn việc ổn định!

Cơn giận của tôi hoàn toàn bùng nổ, hiệu trưởng Từ vì muốn gi.ết người di.ệt khẩu nên đã sớm bố trí tạo thành một vụ hỏa hoạn.

Khi ngọn lửa ngày càng cháy lớn, đội trưởng Phương và Cố Diên Chi đứng trước bảo vệ tôi, muốn tranh thủ thời gian cho tôi chạy trốn.

Chạy ư? Tôi ánh lửa bùng lên dữ dội, một tay kết ấn, một tay cầm chuông.

Hiệu trưởng Từ chiếc chuông đồng đen nháy trên tay tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường:

"Cương thi không sợ đau, đao thương bất nhập, cho rằng một cái chuông lục lạc thì cái gì?"

"Những lời này tặng lại cho ông." Tôi khẩy.

Chuông chiêu hồn vang, quỷ thần lui tán.

Tiếng chuông vừa reo, gió lạnh thổi cuồn cuộn, cắt đứt làn sóng lửa, tôi rồi, chuông này có thể triệu hoán ngàn vạn âm binh.

Người nhà Thịnh Gia không bao giờ dối.

Chuông vang đến tiếng thứ ba, cương thi vốn không sợ trời không sợ đất cũng bắt đầu run rẩy, giống như con thú bị kinh hãi, không dám tiến về phía trước, thậm chí còn không nghe theo lời hiệu trưởng Từ nữa.

Đúng lúc này, tôi chợt mở mắt, khí thế mạnh mẽ kinh người.

"Thiên Sư có đường, vạn pháp mở cửa, tổ tiên tại thượng, hậu nhân Thịnh Giai Giai, kính thỉnh Diêm Vương mở đường di.ệt trừ tà ma quỷ dữ!"

Đội trưởng Phương và Cố Diên Chi còn chưa hết kinh ngạc, một cơn gió lạnh thổi tới từ hành lang, trong ánh lửa bập bùng, đầu trâu mặt ngựa tay cầm xiên thép xuất hiện, phía sau còn vô số bóng quỷ.

“Xa xưa Tương Vương chống địch, Thịnh Gia còn cho ngài ấy mượn mười vạn âm binh, một x.ác cương thi nhỏ nhoi, há lại khó tôi?”

Ngay sau đó, muôn vàn lệ quỷ nghe theo lệnh của tôi, lao đến nhấn chìm cương thi.

Cô ấy hoàn toàn bị gi.ết ch.ết.

17.

“Nhu Nhu!”

Chứng kiến công sức bao năm vất vả hoá thành tro bụi, hiệu trưởng Từ gào thét gọi tên con , không ngừng than khóc.

Khi đội trưởng Phương tới áp giải ông ta đi, hai mắt hiệu trưởng Từ đã đờ đẫn, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng, mọi người không cần tốn nhiều sức cũng đã điều tra ra những việc của ông ta trong mấy năm qua.

Trận pháp bị , số thọ mệnh bị trộm của Cố Diên Chi cũng quay trở lại.

Cậu ta thường tới tìm tôi khóc lóc:

“Đại sư, từ hôm đó ngày nào tôi cũng trong trạng thái phấn khích đến điên rồi, ngay cả ban đêm còn muốn chạy bộ, có phải tôi sắp biến thành cương thi không?”

Tôi : “…Hay là cậu chuyển từ điền kinh sang bộ môn nhảy xa đi, dù sao cũng cùng một hạng mục.”

“…Nghe cũng có lý.”

Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng.

Trong buổi học chuyên ngành đầu tiên, giáo viên đặt câu hỏi cho chúng tôi.

Vì sao lại muốn chọn điều tra hình sự?

Là vì sự thật hay vì cái khác?

Thật ra, nghề ban đầu của Thịnh Gia không phải là đuổi thi.

Tôi đã từng đề cập qua với đội trưởng Phương.

“Từ ngày xưa, tổ tiên của Thịnh Gia là bậc thầy phong thuỷ của hoàng gia, hưởng vinh hoa phú quý. Tuy nhiên, một lần chiến loạn đã buộc họ phải di dời. Thời cổ đại, giao thông đi lại bất tiện, họ không đành lòng người ch.ết không có nơi để về, cho nên đã nhận trách nhiệm này, đưa linh hồn người mất về chốn cũ an nghỉ, cũng coi như lá rụng về cội, cứ hoàn thành, kéo dài trong rất nhiều năm.”

Chuông chiêu hồn của Thịnh Gia có thể mượn mười vạn âm binh, đây đều là do công đức tổ tiên tích luỹ.

Thiện ý, tích tiểu thành đại, qua năm này tháng nọ tạo thành công đức.

“Ở thời đại bây giờ, chúng tôi không cần những việc như nữa. Giống như mọi người , dựa vào phong thủy có thể an tâm kê cao gối mà ngủ, điều này cũng không sai.”

Nhưng như chưa đủ.

“Tôi học nghiên cứu điều tra hình sự vì hy vọng có thể sớm tìm ra chân tướng, mang lại công bằng cho người ch.ết.”

“Ở góc độ nào đó, đây cũng là cách để đưa linh hồn người đã khuất về nhà, đúng không?”

Lời này, tôi muốn với vị trí của chiếc giường đang trống, nơi không ai có thể thấy, đàn chị đang ngồi đó.

Cô ấy không còn oán hận, nặng lòng vấn vương, sắp tiến vào luân hồi.

Trước khi biến mất, ấy còn vẫy tay với tôi.

“Cảm ơn nhé, tôi phải về nhà rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...