Tôi Nằm Yên Vẫn [...] – Chương 9

9

 

Tôi nhớ lại lúc mới đến thành phố này, mỗi ngày đều phải đi lại hai tiếng đồng hồ, mệt mỏi đến kiệt sức, phải cúi đầu vì miếng cơm, sống trong căn phòng tám mét vuông đầy những ước mơ dang dở, và những ngày ăn mì tôm mà không cam lòng chấp nhận sự tầm thường của bản thân.

 

Tôi đã phấn đấu suốt bốn năm.

 

Ánh mắt tôi lướt qua những đồng nghiệp nữ của mình ở phòng thị trường, họ đang mỉm , nắm chặt tay cổ vũ cho tôi. 

 

May mắn thay, tôi không chỉ tìm thấy một phiên bản mạnh mẽ của mình, mà còn gặp những người cùng chí hướng.

 

Cố Thị không đáng để tôi ở lại, phòng thị trường thì đáng.

 

Sắc mặt Cố Minh Thừa ngày càng khó coi: "Ôn Bội Kỳ, có phải không muốn việc nữa đúng không?"

 

Cuối cùng cũng nghe câu đó.

 

—--------

 

"Tôi chưa hề đề xuất từ chức, nếu giám đốc muốn sa thải tôi, thì theo Luật Lao , công ty ít nhất phải bồi thường cho tôi theo mức N+1, cộng với khoản thưởng cuối năm một trăm vạn chưa thanh toán, tổng cộng là bốn trăm vạn ." Tôi điềm nhiên giảng giải luật pháp cho ta.

 

Dĩ nhiên, Cố Minh Thừa không có ý định trả số tiền này.

 

Mặt ta sa sầm: "Công ty đã bỏ chi phí đào tạo , không bắt đền bù thiệt đã là nương tay rồi."

 

Rồi, pháp mù vẫn cứ cố chấp.

 

"Vậy thì hẹn gặp nhau ở Sở Lao nhé!"

 

Tôi đã thu thập mọi bằng chứng, chuẩn bị xin hòa giải lao , đồng thời một luật sư để tư vấn pháp lý.

 

Ngày nộp tài liệu, khi đang chờ luật sư ở quán cà phê, tôi bắt gặp Triệu Gia Du.

 

Cô ta không đi một mình, mà đi cùng một người đàn ông mặc áo da, quần short, tóc tai kiểu không theo phong cách chính thống.

 

Đó là thanh mai trúc mã của ta, Trần Vũ, một thanh niên “ngầu” đang việc tại tiệm sửa xe.

 

Nhìn dáng người và gương mặt của hắn, tôi chợt thấy quen, không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

 

Đang mải suy nghĩ, hắn đã bước ra ngoài.

 

Lúc này, Triệu Gia Du lên tiếng trước: "Chị Ôn?"

 

Tôi nhấp một ngụm cà phê: "Cố Minh Thừa không có ở đây, còn phải giả vờ nữa sao? Không thấy mệt à?"

 

Sắc mặt ta hơi biến, giọng cũng không còn ngọt ngào như mọi khi, trở nên bình thường hơn nhiều: "Hay thật, cuối cùng chị cũng rời đi."

 

Khi câu này, mắt ta ánh lên vẻ đắc thắng.

 

Tôi ta: "Thật ra tôi muốn biết, Cố Thị có rất nhiều vị trí quản lý, sao lại nhất quyết nhắm vào vị trí của tôi? Đừng bảo với tôi là vì muốn 'rèn luyện' như nhé."

 

Lời này chỉ có thể lừa Cố Minh Thừa, thực tế là từ ngày đầu tiên vào công ty, ta đã muốn đuổi tôi đi rồi.

 

Cô ta hất mặt tôi khinh bỉ: "Chị vốn không nên ở lại Cố Thị. Chị luôn tôi không đủ năng lực, thế còn chị? Không phải chị cũng nhờ nịnh bợ mẹ của Minh Thừa mới leo lên sao?"

 

"Chị nghĩ rằng nịnh bợ bà ấy là có thể vào nhà họ Cố à? Thật tiếc, bốn năm chị ở công ty mà Minh Thừa chẳng hề để ý đến chị."

 

Tôi ngạc nhiên trước lối suy nghĩ của ta, và cuối cùng hiểu lý do ta ghét tôi.

 

Khi tôi mới vào công ty một năm, mẹ của Cố Minh Thừa còn là tổng tài, tôi đã đạt thành tích xuất sắc đầu tiên.

 

Trong buổi tiệc cuối năm, bà rất vui, tôi bà nhớ đến thời trẻ của mình.

 

"Tôi chọn con dâu cũng phải chọn người thông minh và tài giỏi như chứ!" Sau vài ly rượu, bà vỗ vai tôi và .

 

Chỉ một câu bông trên bàn rượu, không hiểu sao lại truyền đến tai Triệu Gia Du, và trở thành cái gai trong lòng ta.

 

Thật không ngờ, đây là khí độ của nữ chính.

 

Tôi cạn lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...