Tôi Nằm Yên Vẫn [...] – Chương 6

6

 

Khi tôi trở lại bộ phận, Jenny đi tới hỏi: “Cậu định giúp ta thật sao?”

 

Tôi : “Một bản kế hoạch 50 vạn , báo cáo 40 vạn , các việc khác dao từ 5 đến 100 vạn , tiền vào tài khoản thì tôi ngay!”

 

Một tuần sau, tôi nhận 100 vạn , còn lại 100 vạn chưa thấy đâu.

 

Nhưng may là các đồng nghiệp trong bộ phận đã lần lượt nhận tiền thưởng bị chậm gần hai tháng.

 

Mọi người vui mừng rủ tôi đi ăn mừng.

 

Tôi đương nhiên đồng ý, ngay lúc chúng tôi chuẩn bị đi, Triệu Gia Du khoác tay Cố Minh Thừa bước tới: “Nghe mọi người sắp đi ăn, chúng tôi cùng đi nhé.”

 

Cố Minh Thừa cũng lên tiếng: “Gia Du đã ở đây một tuần rồi, muốn cùng mọi người tụ tập một chút.”

 

Tôi và các đồng nghiệp nhau khó xử.

 

Trong nhà hàng Tây, nhân viên phục vụ đưa thực đơn và bắt đầu giới thiệu món ăn.

 

“Bò bít tết chín kỹ, sốt nấm, cảm ơn.” Tôi lên tiếng đầu tiên.

 

Triệu Gia Du bỗng bật : “Chị Ôn chưa đến đây bao giờ nhỉ, bò bít tết không chín kỹ đâu, chỉ đến độ chín vừa thôi.”

 

Cô ta hơi nhếch cằm, đắc ý xen lẫn khiêu khích.

 

Sau đó, ta quay sang Cố Minh Thừa, ôm lấy cánh tay ta, đầy vẻ tự hào: “Minh Thừa thường xuyên đưa em đến đây.”

 

Tôi nhớ Cố Minh Thừa từng đăng lên mạng, khoe rằng ta quen một trong sáng, không kiểu cách, dẫn đi ăn ở quán ven đường và cùng thưởng thức những món ngon giản dị.

 

Thế mà giờ mới ăn vài bữa ở nhà hàng Tây, đã quên mất quán nướng ven đường rồi sao?

 

Điều buồn nhất là ta còn bày đặt khoe khoang.

 

Vấn đề là, khoe cũng chẳng đúng chỗ.

 

Tôi tiếp tục lật thực đơn: “Ở nước ngoài, mức chín kỹ ‘well done’ là cách nấu phổ biến, cầu rất cao về chất lượng thịt và kỹ năng đầu bếp, chỉ có nhà hàng bình dân mới không nổi bò chín kỹ. Không phải bò bít tết không thể chín kỹ, mà là vì họ không đủ khả năng .”

 

Nói xong, tôi lên nhân viên phục vụ. Anh ta lập tức hiểu ý: “Thưa quý , xin hãy yên tâm, đầu bếp Tây của nhà hàng chúng tôi có tay nghề cao, quý khách có thể tùy ý chọn độ chín.”

 

Tôi hài lòng gật đầu và mỉm với Triệu Gia Du.

 

Mặt ta thoáng lúng túng, mắt rưng rưng: “Chị Ôn, em biết em xuất thân bình thường, không có điều kiện ra nước ngoài ăn nhà hàng cao cấp như các chị, em đã rất cố gắng rồi, chị đừng coi thường em như không?”

 

Hừ, còn biết cắn ngược lại một cú.

 

Thấy ấy tỏ vẻ tủi thân, Cố Minh Thừa liền ôm ấy vào lòng, ánh mắt trách móc tôi: “Thôi nào, chỉ là bò bít tết thôi, có gì mà phải tranh cãi chứ.”

 

Tôi và các đồng nghiệp nhau, quả nhiên là mắt mù cứu không nổi.

 

Tôi nhẹ: “Thứ nhất, tôi chẳng có hứng tranh cãi. Thứ hai, Giám đốc Cố nhớ dặn Triệu tiểu thư lần sau tìm hiểu xem bò bít tết có thể nấu đến mức chín nào. Với lại, ăn đồ Tây cũng chẳng cao sang gì, đi nước ngoài cũng chỉ là vì công việc thôi. Nếu không tự ti, thì cái gì cũng bình thường. Còn nếu tự ti, sẽ thấy người khác gì cũng là khinh mình.”

 

Tôi vừa xong, chưa để hai người kia phản ứng, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang đồ ăn lên.

 

Không khí trở nên sôi nổi, tôi và đồng nghiệp ăn uống rất vui vẻ, chỉ có hai người bên kia thì kẻ mặt đơ kẻ lạnh lùng.

 

Quả nhiên, họ với người bình thường có một bức tường ngăn cách.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...