4
Tôi liền lên tiếng, giọng lười biếng: “Giám đốc Triệu phải, biết tiếng Anh cũng đâu phải ghê gớm, vì nhân viên phòng marketing của chúng tôi ai cũng hiểu cả mà.”
Đương nhiên, trừ ta.
Thế là, ta càng ấm ức.
Tiếc rằng, ở nơi coi trọng năng lực, chẳng ai muốn thấy cái vẻ mặt ấy của .
Khi kết thúc, Jenny mỉm như thường lệ: “Giám đốc Triệu, nhớ gửi kế hoạch thị trường quý một cho chúng tôi nhé, để nhóm sản phẩm điều chỉnh chiến lược theo đề xuất của giám đốc.”
Sau đó, Triệu Gia Du ngồi nguyên một ngày trong văn phòng xem tài liệu, đến trang đầu tiên cũng chưa viết .
Trong ánh mắt của ta, tôi thấy sự tuyệt vọng của kẻ mù chữ.
Lão Lưu đến mấy lần, đưa cho ta các mẫu kế hoạch các quý trước, bảo chỉ cần theo là .
Nhưng ta thậm chí còn không biết dùng PowerPoint, không biết cách chuyển số liệu thành biểu đồ.
Quả là nực .
Nghe đồng nghiệp báo cáo lại tin đồn, tôi đặt tách cà phê xuống, vươn vai, hoàng hôn đang buông xuống, lại là một ngày thảnh thơi.
Tình trạng này kéo dài hai ngày, cuối cùng Triệu Gia Du cũng chịu không nổi.
Tối đó, Cố Minh Thừa đến đón ta tan , và ngay khi thấy ta, liền nhíu mày, lật đống tài liệu ra, bộ trầm tư.
Cố Minh Thừa bước đến bên : “Ai mà chăm chỉ việc thế này?”
Cô xoay người nép vào lòng : “Đáng ghét!”
Ơ… ngọt ngào đến mức phát ngấy, tôi rùng mình, vội thu dọn đồ đạc rồi tan ngay.
Ở phía kia, hai người vẫn tiếp tục màn tứ.
“Minh Thừa, xin lỗi , em vẫn chưa viết xong, hôm nay không thể đi ăn với …”
“Anh biết mà, ngày trước vì lo chữa bệnh cho mẹ, em phải nghỉ học sớm đi , những thứ này em học rất chậm. Nhưng yên tâm, em sẽ cố gắng, không phải thất vọng.” Cô ấy ấm ức tâm sự.
Cố Minh Thừa đau lòng ôm ấy chặt hơn: “Không sao đâu, nếu em không muốn viết thì đừng viết nữa. Anh sẽ sắp xếp người thêm giờ giúp em hoàn thành.”
Mắt ấy sáng lên vẫn tỏ ra chần chừ: “Như thế có hơi không ổn, đã muộn thế này rồi…”
Cố Minh Thừa vuốt nhẹ mũi : “Hôm nay em không cần gì cả, chỉ cần đi ăn với là đủ!”
Sau đó, Cố Minh Thừa gọi tôi lại, khi tôi đang chuẩn bị ra về: “Ôn Bội Kỳ, tối nay ở lại giúp Gia Du hoàn thành bản kế hoạch, sáng mai tôi muốn thấy báo cáo!”
Tôi nhạt: “Xin lỗi Giám đốc Cố, giờ đã hết giờ rồi. Với lại, quy tắc đầu tiên của nhân viên là phân biệt rõ trách nhiệm và quyền hạn. Đây là công việc của giám đốc, tôi không có quyền can thiệp.”
Nhưng ta dường như không để ý, vẫn tiếp tục một mình: “Đây là cơ hội để rèn luyện, nên biết ơn.”
Mấy chiêu trò PUA quen thuộc, đáng tiếc là giờ đến cả sinh viên mới ra trường cũng không còn ăn nổi nữa. Anh ta có thể bắt kịp thời đại một chút không nhỉ?
Ánh mắt tôi liếc qua Triệu Gia Du đứng sau lưng ta, mỉm lịch sự: “Giám đốc Cố rồi. Người cần cơ hội rèn luyện là Triệu mới đúng. Xét cho cùng, một giám đốc không biết dùng phần mềm văn phòng thì khắp cả nước chắc chỉ có ấy thôi. Hay là Giám đốc Cố đăng ký cho ấy một khóa đào tạo đi?”
Nói xong, tôi không thèm hai kẻ ngớ ngẩn này nữa, vui vẻ tan ca!
Đúng như tôi nghĩ, nam nữ chính của mấy bộ truyện tổng tài bá đạo não bộ đều có vấn đề.
Bạn thấy sao?