3
Mặt ta càng thêm sa sầm: “Tôi gửi thông báo trong nhóm không thấy sao?”
Tôi liền giả vờ tỉnh ngộ: “Ồ, ý là chuyện hôm Chủ nhật ấy hả, tôi sáng nay mới thấy tin nhắn. Hơn nữa, cuối tuần vốn là ngày nghỉ, sao có thể coi là nghỉ không phép?”
Anh ta định lên tiếng trách mắng, tôi liền nhanh chóng cướp lời: “Dựa theo Điều 36 và 38 của Luật Lao hiện hành, quốc gia quy định thời gian việc hàng ngày của người lao không quá 8 giờ, trung bình hàng tuần không quá 44 giờ. Thời gian thêm hiện tại của công ty đã vượt quá giờ việc quy định, có ghi chép chấm công của nhân viên bằng chứng, Giám đốc Cố cần kiểm chứng không?”
Suýt chút nữa thì quên, tổng tài bá đạo đa phần đều mù luật.
Tôi thật thất bại, đến mức phải giảng luật cho người mù luật nghe.
Điều quan trọng là ta hình như vẫn không hiểu, tiếp tục tôi bằng đôi mắt đặc trưng của tổng tài, ba phần lạnh lùng, ba phần mỉa mai, và ba phần hờ hững, như thể trong đáy mắt có biểu đồ hình quạt chia đều: “Ôn Bội Kỳ, đừng có mà thử thách giới hạn của tôi!”
Lúc này, Triệu Gia Du liền phát huy vai trò “bông hoa trắng nhỏ biết điều” của mình, nhẹ nhàng kéo tay ta: “Thôi, Minh Thừa, là do em không tốt, khiến chị Ôn và các chị không vui.”
Sau đó, ta quay đầu, đôi mắt long lanh ngấn nước tôi: “Chị Ôn, bất kể chị nghĩ gì về em, em và Minh Thừa thật lòng mời chị, thật sự muốn chiêu đãi mọi người mà.”
Ừ, đúng là chiêu đãi lắm.
Hai người ở trong phòng kính thưởng thức bít tết, thịt nướng và cua hoàng đế trong ánh nến lãng mạn, còn nhân viên thì dầm mưa dựng lều, nướng thịt, mỗi người chỉ chia vài lá rau và miếng mỡ.
Điều nực nhất là Triệu còn đề xuất nhân viên mỗi tuần đến ao cá, trồng rau quanh ao để "trải nghiệm cuộc sống nông gia".
Đúng là nữ chính Mary Sue điển hình, mỗi ý tưởng đều vô cùng "mộc mạc, thanh cao".
Và lúc này, qua những lời khích tướng của ta, có thể thấy rõ là rất muốn tôi rời đi.
Đáng tiếc, tuy Cố Minh Thừa đầu óc không minh mẫn lắm, vẫn còn một chút tính toán.
Với nguồn khách hàng mà tôi đang nắm trong tay, ta sẽ không dễ dàng sa thải tôi ngay bây giờ.
Lão Lưu, thư ký của sếp, bước vào từ bên ngoài, thì thầm vài câu vào tai Cố Minh Thừa, sắc mặt ta dịu đi đôi chút, đè nén cơn giận: “Ôn Bội Kỳ, lần này coi như bỏ qua, tốt nhất đừng thử thách giới hạn của tôi!”
Rồi ta kéo Triệu Gia Du, mất dạng.
Lão Lưu tôi, thở dài: “Giám đốc Ôn, tôi biết bất mãn vì bị giáng chức, cậu chủ đã mười năm không rồi, bây giờ gặp Triệu mới thấy vui vẻ như , nên hãy thông cảm cho cậu ấy.”
À, quên , thư ký cũng là quản gia của ta.
Tôi lập tức mở to mắt không suy nghĩ: “Mười năm không ? Có chắc không phải là liệt dây thần kinh mặt chứ? Sao không dẫn đi khám bác sĩ?”
Ngay lập tức, mặt lão méo xệch vì tức, giận dữ bỏ đi.
—-------
Ngày đầu tiên Triệu Gia Du chính thức vào , ta tham gia buổi đào tạo sản phẩm hàng tuần của phòng ban, và PPT hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ta, tôi hiểu ngay ta đang vỡ mộng ra sao.
Gương mặt đầy uất ức, Jenny, giám đốc sản phẩm, đang giảng bài trên sân khấu: “Chúng ta có phải là công ty nước ngoài đâu, sao phải dùng tiếng Anh?”
Jenny mỉm thanh nhã, phong thái tự tin: “Sản phẩm của chúng ta hướng đến thị trường châu Âu và Mỹ, nên tiếng Anh là căn bản.”
Mặt Triệu Gia Du lập tức đỏ lên: “Họ muốn mua sản phẩm của chúng ta thì phải học tiếng Trung hoặc tự đem phiên dịch đến chứ? Biết tiếng Anh thì ghê gớm lắm à, giờ đất nước chúng ta lớn mạnh rồi, người nước ngoài cũng đang dùng tiếng Trung đấy!”
Nụ của Jenny khựng lại, có chút bất lực.
Bạn thấy sao?