Tôi Nằm Yên Vẫn [...] – Chương 10

10

 

Tối hôm đó về nhà, tôi nhờ ban quản lý khu căn hộ kiểm tra camera giám sát, để tìm ra những người khả nghi gần đây quanh khu vực.

 

Đồng thời, tôi cũng nhờ giới thiệu một thám tử tư.

 

Trong kịch bản gốc, sau khi tôi rời khỏi Cố Thị, tôi bị nhóm tiểu đệ của "người bảo vệ hoa" của Triệu Gia Du sỉ nhục, cuối cùng c//hế//t thảm , bị bỏ lại trên đường.

 

Sau khi gặp Trần Vũ hôm nay, tôi gần như có thể khớp dáng người của hắn với bóng đen đã bám đuôi tôi vào buổi tối hôm đó.

 

Tôi cần bằng chứng.

 

 

Trong lúc đang bận rộn chuẩn bị hồ sơ, điện thoại bất ngờ đổ chuông, là Jenny gọi.

 

"Sếp Ôn, định khi nào khởi nghiệp đấy, dẫn bọn tôi đi cùng nào!"

 

Tôi nhẹ: "Sao thế, cậu cũng muốn nghỉ việc à?"

 

"Trời, mình còn muốn nghỉ lâu rồi, tháng này đã có chục người nghỉ rồi đấy."

 

"Công ty bây giờ thảm không nỡ , đơn hàng chưa hoàn thành từ trước không có ai theo dõi, khách hàng liên tục phàn nàn và hủy đơn, đến nay vẫn chưa có một đơn hàng mới nào trong tháng này."

 

"Các khách hàng cũ gần như mất hết, báo cáo tài chính quý này chắc chắn sẽ lỗ nặng, đến lúc đó các nhà đầu tư đều sẽ rút vốn!"

 

Tôi lặng lẽ nghe Jenny kể, tất cả đều nằm trong dự đoán.

 

Những ngày này, ở nhà tôi cũng liên tục nhận tin từ các đồng nghiệp cũ kể khổ.

 

Chẳng hạn như để thể hiện sự "xinh đẹp, nhân hậu," Triệu Gia Du thường xuyên đi phát nước cho học sinh ở các trường xung quanh, và nguồn tiền chi trả đến từ khoản trợ cấp đi lại mà công ty đã cắt bớt của nhân viên mỗi tháng.

 

Những trò lố bịch như thế này vẫn xảy ra hàng ngày.

 

Vậy nên, việc tôi nghỉ chỉ là bước khởi đầu, giờ đây mỗi ngày ở Cố Thị đều có người xin nghỉ việc.

 

Đúng như dự đoán, tôi nhanh chóng nhận cuộc gọi từ Cố Minh Thừa: “Ôn Bội Kỳ, tôi cho phép quay lại việc. Chỉ cần kéo khách hàng về lại, tôi có thể bỏ qua những lỗi lầm trước đây của .”

 

Tôi vừa tắm nắng vừa chơi với mèo trên ban công, nghe suýt bật thành tiếng: “Cố Minh Thừa, tôi thật sự ngưỡng mộ lớp da mặt của , bảo dưỡng thật là dày!”

 

Chẳng chờ ta phản ứng, tôi đã dập máy.

 

Không đến hai ngày sau, ta lại gọi.

 

Suốt gần một tuần.

 

Từ đầu là những câu kiểu “Đừng có không biết điều” cho đến sau cùng —

 

“Xem như tôi cầu xin đấy, Ôn Bội Kỳ, quay về đi. Những chuyện trước đây là tôi nóng giận, tôi có thể xin lỗi !”

 

“Công ty không thể thiếu …”

 

“Coi như giúp tôi đi. Dù gì chúng ta cũng việc cùng nhau bốn năm rồi, tôi không thể để sự nghiệp mẹ tôi vất vả xây dựng cả đời bị hủy hoại như . Mẹ tôi trước kia còn rất quý mến , còn từng bảo tôi theo đuổi …”

 

“Dừng ngay!” Tôi lập tức cắt lời.

 

Càng càng lố.

 

Tôi thở dài: “Giám đốc Cố, khi cầu xin người ta thì nên có thái độ cầu xin đúng mực. Anh cứ chuyển khoản bốn trăm vạn mà công ty nợ tôi trước đi, rồi chuyện tiếp.”

 

Tôi gác máy cái “rụp,” thế giới cuối cùng cũng yên bình.

 

Ngày mở phiên tòa hòa giải, tôi đi ngang qua một con hẻm nhỏ và lại bị theo dõi.

 

Tôi không né tránh, mà bước vào sâu trong con hẻm.

 

Phía trước, vài tên thanh niên xăm trổ nhảy ra, hùng hổ tiến đến.

 

Quay lại phía sau, tôi thấy Trần Vũ dẫn người chặn ở lối ra.

 

Tôi bị vây quanh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...