Tiền thưởng cuối năm phát ba trăm ngàn, tôi dự định mua một căn nhà cho mẹ.
Bạn trai biết chuyện, cả người tức giận, : “Em đã định kết hôn với rồi, tiền của em cũng là tiền của , sao có thể dùng để mua nhà cho người ngoài?”
Tôi tức giận đáp: “Mẹ em đã một mình nuôi em lớn, cho em ăn học, bây giờ vẫn phải ở nhà , em không thể mua nhà cho bà sao?”
Hắn : “Mẹ em nuôi em lớn không dễ dàng, liên quan gì đến ? Nếu có bản lĩnh, em cũng mua một căn nhà cho mẹ đi!”
1
“em muốn mua cho mẹ em một căn nhà, giúp em xem thử nhé?” Tôi nép vào lòng trai, chuyển thông tin dự án từ điện thoại cho ấy.
Không ngờ, ấy bỗng nổi giận, đẩy tôi ra khỏi lòng mình: “Cái gì? Em định mua nhà cho mẹ em?”
Tôi suýt ngã khỏi ghế sofa, tim đập thình thịch, khó chịu ấy: “em mua nhà cho mẹ, kích như thế gì?”
“Em định mua nhà cho con mụ già đó, tôi có thể không tức giận à?” Linh Khải giận dữ mắng: “Em bây giờ là tôi, sau này sẽ là vợ tôi, tiền của em cũng có phần của tôi, sao em dám dùng để mua nhà cho mẹ em?”
“Mẹ tôi nuôi tôi vất vả thế nào, đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho tôi, em có biết không?”
“Em nên dùng số tiền đó để hiếu thảo với mẹ tôi. Nếu không có mẹ tôi, em nghĩ em có thể quen trai như tôi à?”
“Tôi khinh , mẹ mới là con mụ già đó!” Tôi tức giận lao tới, tát ấy một cái nảy lửa: “Mẹ nuôi khổ cực thì liên quan gì đến tôi? Đã tốn bao nhiêu tiền cho thì mắc mớ gì tôi phải quan tâm?”
“Có giỏi thì tự kiếm tiền mà mua biệt thự cho mẹ đi!”
“Phải thật, với cái mức lương bốn triệu rưỡi của , có khi mua nổi mảnh đất chôn cất cho mẹ già của cũng khó đấy.”
“Vậy nên, một kẻ nghèo rớt như , lấy gì khiến tôi muốn gả cho ?”
“Anh có đủ khả năng lo nổi lễ cưới hai trăm triệu không?”
“Ba năm nhau, ba tháng sống thử, đã bị tôi chơi chán rồi, mà em còn dám đòi hỏi sính lễ à?”
“Nếu không lấy tôi, em nghĩ có ai muốn lấy em sao? Loại đàn bà lăng nhăng như em, nghe chưa chồng đã sống thử, ai mà chẳng coi thường? Ngoài tôi đại lượng chịu lấy em, còn ai muốn rước em về vợ?”
“Tôi kiếm bốn trăm triệu một năm, kể cả có ly hôn, có con riêng, vẫn có người tranh giành để lấy tôi đấy!” Tôi giận dữ tát ấy thêm hai cái, đứng chống nạnh, khí thế bừng bừng: “Tôi không giống như , vừa nghèo vừa yếu.”
“Anh có biết bao nhiêu lần tôi phải giả vờ trên giường để chiều không? Nếu có thể đòi bồi thường tinh thần, phải đền cho tôi ít nhất mười tỷ!”
“Em… em vừa cái gì?” Linh Khải bị tôi chọc trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng như gan heo, vẻ mặt méo mó, nghiến răng nghiến lợi: “Em dám lại lần nữa xem?”
“Tôi , vừa nghèo vừa yếu, vừa nhanh, loại đàn ông vô dụng như , dù có vài trăm triệu cũng chẳng ai thèm!” Tôi nhạt, chỉ thẳng vào mũi : “Bây giờ tôi đá , biến ngay cho khuất mắt tôi!”
2
“Từ xưa đến nay, chỉ có đàn bà phải cút đi, tôi là đàn ông, tại sao tôi phải cút?” Linh Khải không cãi nổi, chỉ có thể tức giận đáp trả tôi: “Với lại, tôi không đồng ý chia tay, đừng có mơ tưởng viển vông!”
“Dựa vào việc tiền nhà là tôi trả, tiền điện nước cũng là tôi trả.” Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là ngu ngốc, tưởng rằng lâu dài thì trả thêm chút cũng không sao, không ngờ lại dại dột đến thế.
Tôi đúng là đồ ngốc!
“Nếu không muốn cút ra ngoài, thì hãy trả tôi một nửa tiền nhà và điện nước ba tháng nay.” Tôi mở mã thu tiền, lạnh lùng ta: “Còn về việc chia tay, không có quyền phản đối.”
“Em tự nguyện trả, tôi đâu có ép em.” Linh Khải hếch mũi, mặt đầy vẻ chỉ trích: “Giờ em đòi tiền, chẳng phải em đã trở thành kẻ mê tiền rồi sao?”
“Tôi mê tiền sao?” Tôi nhạt: “Yêu nhau ba năm, quà tôi tặng lớn nhỏ cộng lại cũng hơn ba trăm triệu rồi nhỉ? Còn đã tặng tôi cái gì? Anh có thể kể ra một thứ không?”
Linh Khải mặt đỏ bừng, không một câu nào.
Bởi vì ta chưa từng tặng tôi gì cả.
“Tôi nấu ăn cho , rửa bát cho , phơi quần áo cho , mang lại giá trị tinh thần cho , những điều đó cũng là sự cống hiến của tôi, định phủ nhận sao?”
“Buồn chết đi .” Tôi tức giận khẩy: “Tôi đã nuôi bao nhiêu năm, nếu đến mức đó mà còn không nổi, thì nuôi chó còn hơn nuôi .”
“Anh tưởng mấy việc vặt đó đủ để chứng minh đã cống hiến nhiều, tôi đến mức nào sao?
Thật nực , nghĩ tôi mới mười tám tuổi, dễ bị lừa dối, cảm kích sao?”
“Nếu không chịu trả tiền, thì cút ra khỏi nhà tôi.” Tôi vừa đẩy vừa đá ta ra khỏi cửa: “Tốt nhất nên trả lại số tiền tôi đã chi cho suốt ba năm nay, không thì tôi sẽ kiện !”
“Em tự nguyện tặng quà, sao lại bắt tôi trả lại?” Nghe đến chuyện đòi tiền, Linh Khải bấu lấy cánh cửa, thậm chí còn tỏ vẻ đáng thương hơn cả phụ nữ: “Em ra không sợ bị người ta đến rụng răng à?”
“Tôi sợ gì?” Tôi nhướn mày, lạnh: “Chẳng phải suốt ngày xem video, thấy đàn ông đòi quà lại sau khi chia tay thì cho là chuyện hiển nhiên sao? Sao đến lượt , lại không chấp nhận?”
“Tôi là đàn ông, đương nhiên không giống mấy con đàn bà đê tiện như em!” Linh Khải tức tối mắng chửi.
“Mẹ mới là đồ đàn bà đê tiện, mới đẻ ra là cái đồ hèn hạ!” Tôi giơ chân đá vào mồm ta: “Cho một đêm để suy nghĩ, hoặc trả tiền, hoặc ngồi tù!”
Bạn thấy sao?