Nhìn khuôn mặt giận dữ của Tống Liêm, tôi chỉ thấy một nỗi bất lực dâng lên tận đáy lòng.
Tống Liêm luôn , vinh quang của chồng, tương lai của con cái, là vương miện của người phụ nữ.
Nhưng tôi biết rõ, đó không phải của tôi.
Nó chỉ là ánh hào quang của , của con.
Còn tôi, từ ngày cưới , đã tan thành đất bùn, trở thành phân bón nuôi dưỡng cho họ.
Máu và mồ hôi của tôi, sức lực và thời gian của tôi, bồi đắp nên những đóa hoa rực rỡ kia.
Mọi người chỉ ngắm hoa, ai thèm để ý lớp bùn dưới chân?
Thỉnh thoảng có người khen “đất tốt nuôi người”, tôi đã phải biết ơn rồi sao?
Rõ ràng, tôi cũng có thể trở thành đóa hoa tỏa sáng!
16
Tống Liêm vẫn đứng bên tai tôi, không ngừng oán trách.
Tôi giơ tay lên.
“Đừng ép tôi tát trước mặt mọi người.”
Tống Liêm sững lại, cuối cùng cũng ngậm miệng.
Tôi phân công việc.
Từ đó về sau, mỗi người một ngả.
Anh vẫn phong quang xán lạn, tiếp tục thầy giáo danh tiếng của .
Còn tôi — cuối cùng cũng chủ cuộc đời mình.
Tôi lấm lem bụi bặm, trở thành một nữ công nhân bình thường trong xưởng hóa chất, ngày ngày đeo khẩu trang, đầy người toàn mùi hóa chất.
Mẹ Tống Liêm sau khi biết chuyện, đến đau cả bụng.
“Tôi đã rồi mà, ta thì nên trò trống gì!”
“Kiếp trước còn dựa hơi nhà mình, giờ thì biết thân biết phận rồi. Làm ở xưởng hóa chất khổ chết đi , cứ chờ mà xem, chưa đầy ba tháng, thế nào ta cũng khóc lóc xin về dâu nhà mình thôi.”
Nhưng bà ta đã đoán sai rồi.
Tôi trụ lại xưởng hóa chất suốt hai năm.
Vừa việc chăm chỉ, vừa ôn tập thi nghiên cứu sinh.
Chuyên ngành đại học của tôi vốn là hóa học, cộng thêm thái độ tích cực, tôi liên tiếp bình chọn là nữ công nhân xuất sắc.
Cuối cùng, tôi thi đậu cao học.
Nhà máy quyết định chi trả toàn bộ chi phí cho tôi đi học tiếp.
Đúng lúc đó, Tống Liêm cũng thi đậu cao học vào trường Hoa Thanh.
Tôi và , một lần nữa, gặp lại trong khuôn viên đại học.
Tống Liêm ngạc nhiên không thốt nên lời.
“Quán Nguyệt, sao em lại ở đây?”
“Em tìm đúng không? Em biết học ở đây nên tới à?”
Tống Liêm đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ngẩng cao đầu, có vẻ rất đắc ý.
“Kiếp trước, trường học còn kém xa Hoa Thanh. Em biết không, đây đâu phải ai cũng vào .”
“Anh học xong sẽ ở lại trường giảng dạy, lần này, sẽ đi xa hơn cả kiếp trước.”
“Em thì sao? Không chịu nổi cực khổ ở xưởng nữa à?”
Tống Liêm nhếch môi .
“Anh đã mà, em cố gắng hai năm cũng đã giỏi rồi.”
Dưới tán những tán cây xanh rậm rạp bên hồ sen, bóng cây loang lổ đổ lên gò má , càng tôn lên nét tuấn tú của khuôn mặt.
Tống Liêm , chậm rãi đưa tay về phía tôi.
“Suốt hai năm nay, luôn đợi em.”
“Chỉ cần em chịu cúi đầu xin lỗi, chuyện bên nhà mẹ ——”Tiếng chuông vang lên.
Tôi vội vã đẩy ra.
“Vào lớp rồi, tránh đường.”
Chỉ để lại phía sau gương mặt đờ đẫn đầy kinh ngạc của Tống Liêm.
17
Tống Liêm cuối cùng cũng phải thừa nhận sự thật tôi là nghiên cứu sinh trường Hoa Thanh.
Là vào buổi lễ khai giảng thường niên.
Tôi chọn đại diện tân sinh viên lên phát biểu.
Dưới ánh đèn sân khấu, lần đầu tiên, tôi đứng trên đài cao, còn ngồi dưới, ngước lên tôi.
Ánh mắt mờ mịt, đầy hoài nghi và không thể tin nổi.
Hai kiếp người.
Cuối cùng, cũng thực sự thấy tôi.
Không còn coi tôi là cái bóng, không còn đứng trên cao xuống, mà là bình đẳng — thậm chí có chút ngưỡng mộ.
Sau đó, Tống Liêm tới tìm tôi, cảm khái.
“Quán Nguyệt, nghĩ, cuối cùng cũng hiểu em muốn gì rồi.”
“Em luôn là người hiếu thắng. Anh không nên em ngu ngốc.”
“Khi em ngốc, thật ra… trong lòng thích em. Bây giờ, thừa nhận, em không ngu ngốc, chút nào cũng không.”
“Điểm thi cao học của em còn vượt xa .”
“Em rất giỏi, công nhận rồi, chưa?”
“Chẳng phải tất cả những nỗ lực của em mấy năm qua đều chỉ để chứng minh điều đó sao?”
Tôi ôm sách, lạnh nhạt đi vòng qua người .
“Tống Liêm, không hiểu.”
“Không phải tôi chỉ muốn thấy.”
“Chừng đó chưa đủ.”
“Không đủ đâu.”
“Tôi muốn cả thế giới này thấy tôi!”
Tống Liêm đứng chết lặng tại chỗ.
Một lúc sau, ánh mắt dõi về phía cổng thư viện, nơi một chàng trai trẻ tuổi, tràn đầy khí khái đang bước tới, bỗng như bừng tỉnh.
“Thì ra… em gạt .”
“Em là vì Lâm Gia Chí đúng không!”
18
Lâm Gia Chí nhỏ hơn tôi tám tuổi.
Kiếp trước, cậu ấy rất trẻ đã vào Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, thành tựu vượt xa Tống Liêm.
Lần đầu tiên tôi thấy Lâm Gia Chí trên bản tin, tôi còn ngẩn ngơ đến mức đổ nước sôi lên tay Tống Liêm.
Viện Nghiên cứu Hóa học của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.
Đỉnh cao mà bất cứ dân hóa học nào cũng mơ ước.
Tôi thực sự rất ngưỡng mộ.
Tống Liêm tưởng tôi mê trai trẻ, tức điên người.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mất mặt như , trai trẻ mà cũng chảy nước dãi!”
Bây giờ, mấy chục năm suy đoán của cuối cùng cũng xác thực.
Tống Liêm tức đến tái mét, môi run bần bật.
“Em thầm thương trộm nhớ cậu ta bao lâu rồi? Em… em đúng là đồ… đồ…”
19
Lâm Gia Chí rất may mắn.
Khi chúng tôi đang bị đày đọa ở nông thôn, thì cậu ấy còn đang tuổi đi học, vừa nghỉ học vừa tung tăng rong chơi khắp phố phường.
Giờ đây, đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ, cậu ấy thi vào cao học, lại cùng khóa với tôi.
Mỗi lần gặp tôi, Lâm Gia Chí luôn lễ phép gọi:
“Chị ơi, em giữ chỗ cho chị rồi, hôm nay vẫn học đến chín giờ nhé? Để em lấy cơm cho chị nhé?”
Có một lần, Tống Liêm tức tối xông tới, túm cổ áo cậu ấy:
“Quán Nguyệt là vợ tôi, cậu đừng có mơ!”
Lâm Gia Chí chẳng hề chịu lép vế, thẳng vào mũi Tống Liêm:
“Vợ gì mà vợ, mới là đồ mặt dày ấy!”
Hai người đánh nhau loạn lên.
Đương nhiên, cả hai đều bị mắng té tát, may nhờ nhận lỗi thành khẩn nên không ai bị kỷ luật.
Nhờ vụ đó, Lâm Gia Chí mới biết chuyện tôi và Tống Liêm từng sống chung ở nông thôn.
Cậu ấy cực kỳ khinh thường:
“Đàn ông tiểu nhân như , đáng lẽ phải đá đi từ sớm!”
Đối với tôi, chuyện này chỉ như một cơn gió thoảng.
Nhưng đối với Tống Liêm, lại là đòn trí mạng.
Trước đây tôi đã với vô số lần rằng tôi không thích , tôi không muốn lấy .
Nhưng chưa bao giờ tin.
Đến khi xuất hiện một Lâm Gia Chí, mới chịu tin.
Bởi trong đầu Tống Liêm, chỉ có một người đàn ông khác mới đủ sức “đánh bại” ta.
Tống Liêm hoàn toàn sụp đổ.
Bạn thấy sao?