5
Không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy đã gần mười giờ rưỡi.
Bị Sầm Vân gọi điện đánh thức.
“Cậu cuối cùng cũng dậy rồi đấy, mau mở điện thoại lên xem!”
“Cậu điên rồi à! Cậu không biết Thẩm Tề Bạch nổi tiếng cỡ nào sao!”
Tôi mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng.
Vừa mở WeChat, trang chính hiện hơn 99+ tin nhắn.
Status tôi đăng đêm qua bị like và bình luận điên cuồng.
【Cậu ai cơ? Thẩm Tề Bạch? Thiên tài khoa Vật lý á? Cô , cậu chưa tỉnh ngủ đúng không?】
【Cười chết mất, mơ giữa ban ngày à? Thẩm Tề Bạch đâu có kết lung tung, bịa chuyện cũng bịa cho có tâm chút.】
【Đừng chỉ suông, up ảnh lên đi, không thì ai tin?】
【Không ngờ trong friendlist lại có người thích ý như này, hay quá, chụp màn hình rồi up lên confession trường cho vui.】
Tôi: 【!!!】
Tôi bật dậy ngay lập tức.
Ngủ dậy cái đầu đã tỉnh táo hẳn.
Nhìn lại status đêm qua và bình luận của mọi người, chỉ thấy… nhục ơi là nhục.
Con người không thể hành bốc đồng.
Cũng không nên đồng cảm với bản thân ngu ngốc của hôm qua!
Người ta tốt bụng giúp tôi lên trăm sao, còn cày mốc rank nữa.
Tôi chơi dở, tâm lý yếu, bị hành đến “vỡ phòng tuyến” rồi quay sang đổ lỗi cho người ta — chuyện này có lý không?
Tôi chỉ muốn quay lại tối qua tát cho mình một cái cho tỉnh ra.
Cùng lúc đó, còn cảm thấy cực kỳ bất mãn.
“Thẩm Tề Bạch đúng là rất giỏi, cậu ta cũng là người, đâu phải thần thánh, cũng có cảm , cũng chơi game chứ bộ!”
“Tôi thì sao mà thành mộng tưởng chứ, trời ơi tức quá!”
“Đợi đấy, để tôi up mấy cái ảnh cho bọn họ sợ luôn!”
Sầm Vân kịp thời ngăn lại:
“Cậu đi xem confession trường trước đi, lên hot rồi đấy. Muốn đăng thì lên đó mà đăng.”
“Dưới bài còn có một đống người xin WeChat cậu nữa kìa, nhớ bật chế độ không cho kết nhé, không là bị spam cho sợ luôn đó.”
“Tôi thiệt sự không hiểu, mấy người đó rảnh ghê luôn á!”
Lúc Sầm Vân xong, tôi đã tìm đến đoạn tin nhắn với Thẩm Tề Bạch.
Sáng nay cậu ấy còn nhắn cho tôi một tràng dài.
Vừa text vừa voice.
Tôi chưa có tâm trạng để xem kỹ.
Tôi lập tức kéo nhanh lên đầu khung chat, bắt đầu từ lúc kết , chụp ảnh màn hình một lượt.
Sau đó mở confession trường.
Cũng chẳng cần tìm đâu xa, bài đầu tiên nhảy ra chính là về tôi.
Người đăng còn chẳng buồn che tên:
【Tân sinh viên — Hà Uyển.】
Nhìn là biết kiểu người lúc nhập học thêm linh tinh cả đống chị khóa trên.
Đợi tôi điều tra ra là ai đăng, tôi mà không mắng chết người đó thì thôi!
Tôi lập tức đăng bài phản pháo, đính kèm loạt ảnh chụp màn hình:
【Đây này, nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết của các .】
【Gì , cậu ấy không phải người chắc? Không có cảm , không ăn cơm, không đi vệ sinh, không chơi game luôn à?】
Bài vừa đăng lên, tôi liền canh sẵn điện thoại, ai chửi tôi thì tôi đáp trả.
Leo rank mà tôi còn không sợ, cãi tay đôi trên mạng là gì!
Chỉ vài phút, bình luận đã tăng vèo vèo.
【Chắc là ảnh chụp giả đúng không, sáng sớm ngồi photoshop đấy à.】
Tôi đáp: 【Ừ đúng rồi, với con mắt lồi như cái trống của thì gì mà chẳng thấy là ảnh ghép.】
【Người ta tốt bụng cày acc giùm, mà gọi người ta là nhỏ nhen? Công chúa mạng là thế này à?】
Tôi: 【Ô hô, thời này còn có thái giám hả, gặp ai cũng gọi công chúa, rồi, miễn lễ đi.】
Cuối cùng cũng có một bình luận không chửi tôi:
【Nhưng mà, nếu Thẩm Tề Bạch thấy , chắc sẽ buồn lắm. Lên trăm sao đâu phải chuyện dễ đâu.】
Tôi trả lời ngay: 【Biết mà bé , tối qua tôi thua liên tục mười trận, tức quá, lú luôn, giờ hối hận chết đi . Nhất định sẽ xin lỗi cậu ấy đàng hoàng!】
Vừa nhắn xong, một bình luận mới nhất nhảy lên.
Thẩm Tề Bạch: 【Tôi khó khăn lắm mới tìm cái cớ để đến gần A Uyển, mấy người rảnh quá không? Có bệnh.】
Thấy cái tên hiện lên, tôi sững người vài giây.
Hệ thống báo có người trả lời tôi.
Tôi nhấp vào, tưởng là anti tiếp tục mắng.
Kết quả là—
Thẩm Tề Bạch đã trả lời : 【Chu choa, chỉnh ảnh thế mà cũng dám ảnh đại diện.】
Thẩm Tề Bạch đã trả lời : 【Miễn lễ đi, thời đại mới rồi, ai cũng bình đẳng cả, không cần quỳ nữa.】
Thẩm Tề Bạch đã trả lời : 【Sao không gọi tôi là bé nữa? Dễ thương ghê, muốn thơm một cái.】
Tôi: 【?】
Dân mạng: 【??】
Ủa gì ? Cái hình tượng lạnh lùng cấm dục đâu rồi?
Bạn thấy sao?