Tôi Mua Nhà Để [...] – Chương 7

Thẩm Thanh vốn chức vụ không cao, trước đây đồng nghiệp còn nể mặt.

Giờ mẹ ta loạn thế này, mọi người bắt đầu công khai chế giễu.

Anh ta thì tính cách yếu đuối, căn bản không dám ngăn mẹ mình lại, để mặc bà ấy chửi rủa ầm ĩ trong nhóm.

Cả phòng, thậm chí các bộ phận khác trong công ty đều bị lôi vào trận khẩu chiến vô lý này.

Cuối cùng giám đốc buộc phải giải tán cả group việc, mới chấm dứt vụ việc.

Chuyện này khiến danh tiếng của Thẩm Thanh trong công ty tụt dốc không phanh.

Hai mẹ con lên mạng vạch áo cho người xem lưng, đúng kiểu trò hề không thể tin nổi.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu.

Tôi có biệt thự, có xe, mà mẹ ta còn không vừa ý, thì gì đến người đã ly hôn, lại còn nuôi con riêng.

Thẩm Thanh thì lúc nào cũng răm rắp nghe lời mẹ, chẳng có can đảm để phản đối.

Chỉ biết im thin thít bà ấy chửi tanh bành trong nhóm.

Vụ việc này ảnh hưởng nghiêm trọng, lịch sử chat còn bị tung lên mạng.

Dân mạng thi nhau chế giễu, thậm chí ảnh hưởng đến hoạt của công ty.

Chủ tịch nổi giận, sa thải Thẩm Thanh, còn phó phòng thì bị xử .

Thẩm Thanh coi như hoàn toàn sụp đổ.

Bằng cấp là lợi thế duy nhất của ta, giờ mang tiếng đầy người biết, chuyện xấu lan rộng khắp ngành.

Chẳng nơi nào dám nhận ta.

Cuối cùng đành xách đồ lủi thủi về quê.

Thế mà đến nước đó rồi, mẹ ta vẫn không chịu tỉnh ngộ.

Chủ nhật, mẹ tôi về nhà, vẻ mặt hớn hở, uống một ngụm trà rồi :

“Mẹ con Thẩm Thanh rốt cuộc cũng gặp quả báo rồi!”

Tôi tò mò hỏi: “Gì thế mẹ?”

Mẹ tôi ranh mãnh:

“Mẹ nghe ngóng , bà ta về quê vẫn cay cú chuyện con đá con trai bả, muốn tìm đứa giỏi hơn để lấy lại mặt mũi.

Rồi chạy đôn chạy đáo nhờ người mai mối cho thằng con…”

Bà ấy vừa đếm vừa :

“Phải có gia cảnh tốt, đủ tiền mua biệt thự, xe hồi môn ít nhất cũng phải năm trăm triệu.

Con thì phải còn trinh, chưa từng đương, dáng đẹp, mặt xinh!”

“À đúng rồi, còn phải biết việc nhà, chăm sóc cả nhà như giúp việc ấy.”

“Còn phải tuyệt đối nghe lời bố mẹ chồng, bố mẹ chồng đi đông thì không quay sang tây…”

“Haiz, quy tắc thì lằng nhằng đủ kiểu, đến mức chính tôi còn không nhớ hết nữa!”

Tôi nghe mà há hốc mồm.

Cứ tưởng sau khi Thẩm Thanh mất việc, mẹ ta sẽ biết điều hơn chút.

Ai ngờ bà ta còn điên cuồng hơn cả trước. Có vẻ vì uất ức nên định kiếm ai đó “trả thù xã hội”.

Tôi tò mò hỏi: “Thế bà ta tìm đối tượng nào chưa?”

Mẹ tôi đập bàn tức giận: “Tìm cái đầu bà ta ấy chứ có tìm ai đâu!”

“Không ai chịu nổi nên đành dán hết điều kiện lên góc công viên – nơi mấy ông bà đi xem mắt ngoài trời ấy.

Người mối thấy bà ta ra điều kiện ngút trời, cứ tưởng nhà bà ấy giàu lắm.

Hỏi đến sính lễ, mẹ Thẩm Thanh mắng té tát, bảo sính lễ là hủ tục, nhà họ không chấp nhận mấy trò đó, còn ai dám nhận tiền cưới thì cả nhà họ sẽ gặp họa tuyệt tử tuyệt tôn!”

Mẹ tôi bực đến nỗi chỉ tay vào trán tôi: “Chỉ có con mới ngu mà dính vào cái nhà đấy! Người khác thì mơ cũng không thèm!”

Ba tôi chen vào: “Rồi sao nữa?”

Mẹ tôi hùng hồn kể tiếp:

“Sau đó bà ta với bà mối cãi nhau! Bà mối chửi mẹ Thẩm Thanh xấu như ma, còn mơ tìm dâu tiên. Bảo bà ta thôi bớt hoang tưởng giùm đi.

Mẹ Thẩm Thanh nghe xong điên tiết, phun nước miếng đầy mặt người ta, còn cào xước mặt bà mối. Thế là hai bên lao vào cấu xé nhau!”

“Tiếc là mẹ không tận mắt chứng kiến.” – Mẹ tôi tiếc rẻ.

“Nghe truyền hình địa phương cũng mò tới, chắc sắp lên bản tin thời sự rồi!”

Mẹ tôi khẩy:

“Cả ngày cứ nâng con trai lên tận mây, chê người này không xứng, người kia không đủ.

Giờ thì mang tiếng khắp xóm khắp làng, ai còn dám giới thiệu cho nữa?”

Tôi và mẹ vừa thở phào, vừa hả hê nghe bà kể tỉ mỉ.

Ba tôi thì nghiêm mặt nhắc nhở: “Giờ thì nó mới nhận ra con là người tốt nhất. Con cẩn thận đấy, không chừng nó lại quay về tìm con.”

Mẹ tôi lập tức đứng phắt dậy: “Nó dám tới tìm Lam Lam một bước thôi, tôi đập cho nó một phát lật mặt!”

04

Ba tôi đoán không sai chút nào.

Không lâu sau, Thẩm Thanh thật sự quay lại.

Trong điện thoại, ta khóc nức nở:

“Lam Lam là không chín chắn… Anh vẫn luôn em… chuyện giữa em và mẹ , thật sự chịu không nổi…”

Từ đầu đến cuối không có một câu “ sai rồi”, tất cả lỗi ta đều đổ lên đầu tôi.

Tôi cụp mắt, lạnh giọng:

“Vậy giờ vẫn muốn em đến xin lỗi bố mẹ à?”

Anh ta khựng lại, ấp úng:

“Nếu em chịu thì tốt… còn không cũng không sao… vẫn có thể bao dung…”

“Lam Lam mấy ngày nay nghĩ thông rồi, người nhất vẫn là em!

Mấy người ngoài kia thực dụng quá—” Anh ta nghiến răng nghiến lợi .

Trong lòng tôi rối loạn, khó tả thành lời.

Thẩm Thanh trước đây không như . Anh từng dịu dàng, ít , chưa bao giờ xấu người khác.

Lần này là do mẹ loạn? Hay xưa nay vốn thế, chỉ là giờ mới lộ mặt thật?

Tôi ra ngoài cửa sổ, thì thầm:

“Anh không phải bỗng dưng nhận ra em.

Thẩm Thanh, chỉ nhận ra không còn ai như em nữa. Anh chỉ phát hiện… không tìm đâu ra một con ngốc giống em mà thôi.”

Anh ta quýnh lên: “Không phải đâu, —”

Tôi lạnh:

“Không phải? Mẹ dùng tiêu chuẩn của em để đi xem mắt, mấy ngày nay có thành công không?

Những gặp, có cần em nhắc lại không?”

“Thẩm Thanh.” – Tôi hơi nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:

“Anh khi nào mới dám thừa nhận, vốn không xứng với em. Nếu để đúng tiêu chuẩn thị trường, thậm chí còn không đủ tư cách để ngồi chung bàn xem mắt với em!”

“Là do tôi đối xử với quá tốt, nên quên mất bản thân là ai à?

Anh dựa vào việc tôi thích , rồi coi thường tôi, tưởng tôi phải bỏ tiền ra dính lấy mới đương?! Nhà không có gương à? Không thì ít nhất cũng phải ngửi cái mùi rẻ rách trên người mình chứ?!”

Tôi càng càng tức, không cho ta cơ hội chen lời.

“Loại người như các ấy, thật sự chẳng ra cái thá gì! Lấy cảm của người khác công cụ để khống chế, thao túng họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...