Nếu thế gọi là có giáo dục, thì xin lỗi, nhà tôi chẳng có gì để thêm.”
“Cô—” mẹ ta định phản bác, bị Thẩm Thanh kéo lại.
Anh ta giận dữ, giọng trầm thấp:
“Hứa Lam em quá đáng lắm rồi! “Mau xin lỗi ba mẹ !”
Tôi người đàn ông quen thuộc trước mắt, cơn giận trong tôi bỗng chốc tan biến.
Chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi và nực .
Thẩm Thanh trước đây không phải như .
Nếu sớm biết ta sẽ biến thành con người thế này, tôi đã chẳng bao giờ bắt đầu với ta.
Chúng tôi quen nhau từ thời đại học.
Lúc đó ta ăn mặc giản dị, luôn gọn gàng, sạch sẽ.
Nhà không chu cấp tiền sinh hoạt, vừa thêm vừa chật vật trả học phí và chi tiêu, sống rất khổ sở.
Nhiều hôm chỉ ăn mỗi cái bánh bao, chan với bát canh miễn phí của trường.
Canh thì dở như nước rửa nồi, chẳng ai thèm lấy, chỉ có là đi múc.
Tôi là bí thư chi đoàn, thấy không đành lòng, nên viện cớ lấy nhiều phần ăn rồi ngồi cùng .
Anh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, lúc nào cũng lịch sự lời cảm ơn.
Đeo kính, da trắng, dáng vẻ thư sinh.
Lâu dần, tôi đem lòng thích cậu con trai tự trọng, không nịnh nọt ấy.
Một năm sau, chúng tôi ở bên nhau.
Nhưng tôi không ngờ, chỉ cần nhắc đến bố mẹ , liền thay đổi hoàn toàn!
Rõ ràng lỗi sai thuộc về bố mẹ ta, mà lại bắt tôi xin lỗi.
Tôi thất vọng , trong đầu bỗng vang lên lời ba tôi từng .
Lúc trước ba phản đối mối quan hệ này, còn tôi thì một mực khăng khăng bảo Thẩm Thanh là người tốt, chắc chắn sẽ không khiến tôi tổn thương.
Ba tôi thở dài:
“Con chỉ thấy nó đối xử tốt với con hiện tại chứ nếu sau này nó thay đổi thì sao?”
Lúc ấy tôi chẳng mảy may bận tâm, đâu ngờ lời ba lại ứng nghiệm sớm đến thế.
Tôi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, ngẩng đầu thẳng vào Thẩm Thanh:
“Cút!”
“Được thôi.” – ta tôi thật lâu, trong mắt ánh lên tia oán hận.
“Hứa Lam là em ép đấy.”
02
Ánh mắt Thẩm Thanh lúc rời đi khiến tôi cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Tôi chưa từng gặp ai trơ trẽn như bố mẹ ta, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, vội vã về nhà định kể cho ba mẹ nghe.
Vừa về chưa bao lâu thì máy nhắn tin reo lên, giọng nhân viên khu quản lý có phần khó xử:
“Chị Hứa phải không ạ? Có người đến tìm chị, là… ba mẹ chồng của chị.”
Tôi sững người.
Ba mẹ chồng? Tôi đã kết hôn hồi nào?
Nghe nhân viên mô tả, tôi mới hiểu là Thẩm Thanh dẫn bố mẹ tới tìm.
Mẹ tôi đứng dậy, vẻ nghi hoặc: “Họ đến xin lỗi chắc?”
“Thằng Thẩm Thanh này thì đấy, có nhà có xe rồi mà chẳng biết ơn ai, chắc cũng phải trả ơn chút đỉnh chứ nhỉ?”
Ba tôi đang hút thuốc thì khẩy: “Chưa chắc. Có khi là tới ăn vạ cũng nên.”
Quả nhiên, bố mẹ Thẩm Thanh vừa bước vào đã om sòm.
Mẹ ta hỉ mũi xong lau tay luôn vào áo, rồi chỉ tay mắng tôi:
“Bác này, nhà chị dạy con kiểu gì ? Không biết phép tắc gì hết, mở miệng ra là nhà nhà tôi, còn tụi tôi khinh người, sau này nó bước vào nhà tôi kiểu gì?”
Bố ta phụ họa theo: “Nuôi dạy con phải nghiêm, trẻ con phải đánh mới nên người! Con trai tôi lớn lên như là do tôi đánh đấy!”
Ba mẹ tôi nghe mà há hốc mồm, sốc vì sự trơ trẽn của họ.
Một lúc sau mẹ tôi mới lấy lại bình tĩnh, gượng gạo :
“Thẩm Thanh, ba mẹ cậu có hiểu nhầm gì không?”
Ba tôi thì nóng tính hơn, gằn giọng:
“Con tôi tôi dạy, không cần ông lên lớp! Tôi ăn cả đời, nhà có xe có nhà, con tôi cưới còn kèm cả biệt thự. Còn con trai ông thì sao? Đến căn nhà cưới cũng không có, còn dựa vào nhà tôi, ông lấy tư cách gì dạy dỗ tôi?”
Bạn thấy sao?